"Em đi giữa biển vàng tươi", âm điệu nghe quen phải không Em. Dáng Em đó. Sáng nay anh đi ra vườn trước vườn sau. Lá ngập vườn, anh cứ để vì lá còn rơi. Anh thèm nhìn lại một chiếc lá trên tóc ai. Sáng nay anh đưa Em đi từng bước trên nền lá chín mềm; mềm vì mưa hôm qua. Anh đứng dưới cây maple trước nhà, anh không cảm thấy cơn gió nào qua nhưng có những chiếc lá vẫn rơi. Lá lìa cành tự nhiên như ngọn đèn hết dầu. Vườn Em cũng có lá rơi. Em đừng trách chúng làm vườn Em trông dơ. Em cứ nhìn từng chiếc, chúng đang chờ Em đó, chúng thèm tóc Em đó. Em đừng ghét lá vàng thu nghe Em. Em nhặt lên bất cứ một chiếc nào Em cũng nghe nó ca, tiếng ca hát của nó cũng hay như giọng Em: thỏ thẻ đủ cho nó nghe, đủ cho nó nằm im trong lòng bàn tay Em và ngủ quên...cho đến xuân sang năm, hiện hữu trở lại trong nụ đầy sức sống của tuổi thanh xuân, làm tươi mát vườn Em trở lại. Mà thực ra ở trạng thái nào lá cũng làm tươi mát vườn Em, làm đẹp mái tóc Em.
Trời trở lạnh để cho lá vàng rơi. Gió heo may để cho lá vàng rơi. Lá rơi để tóc Em cài, để anh ngắm lá, cho bài thơ bay. Trời đất chuyển mùa hay trời đất đang kể chuyện một tâm hồn bắt chợt một tâm hồn, cũng như chiếc lá bắt chợt nằm ngủ trên tóc ai. Trời vẫn còn là Thu vì lá còn đầy, lá còn rơi, lá còn cơ hội nằm trên tóc Em. Anh cũng mong có cơ hội chứng kiến sự hẹn hò tình cờ của lá và mái tóc. Lá năm nay cho anh trở lại mùa lá năm xưa.
Và đây chiếc lá năm xưa
Tôi bước đi trên những chiếc lá bàng. Âm thanh dòn rụm làm tôi có cảm tưởng thân lá quằn quại dưới gót chân mình. Tôi không nỡ bước thêm, dùng hai mũi giày tôi trượt tới trên cỏ úa, tạo nên hai đường song song ngoằn ngoèo thật rỏ trên thảm lá vàng tươi. Nhìn lui lá bay theo gió, lướt trên cỏ như reo lên tiếng cười mừng vì tôi không dẫm lên chúng.Cứ vậy tôi trượt hết sân trường có hai hàng cây bàng và phượng vàng tươi. Tôi nghe tiếng cười khúc khích của hai giọng con gái. Có lẽ các cô đang cười cách đi lạ đời của tôi. Chẳng thấy ai, gió lạnh nên người ta trốn đâu đó nhìn mình. Hôm nay chủ nhật sân trường vắng tanh ngoài gió và lá vàng bay chỉ có tôi giũa khung trời ảm đạm. Mà quên, còn hai tiếng cười nữa. Người ta nói thu ảm đạm, oan cho thu, chỉ có tâm hồn con người đi giữa thu mới cảm thấy bâng khuâng. Thật sự thu quyến rũ bởi vì chân tôi cứ muốn bước tới. Hàng cây đã bỏ sau lưng, lá không còn trên cỏ úa, tôi thong dong bước mà không cần tạo thêm những đường song song ngoằn ngoèo trên cỏ. Vài cánh chim bay ngược gió. Chúng không bay mà đang đùa với gió. Lá cũng đang đùa với gió. Lá và chim đang đùa với gió sao lòng mình ảm đạm với thu. Ngọn đồi thấp bên kia thung lũng vài cột khói cỏ khô những em bé chăn trâu gom lại để sưỡi ấm vươn lên và oằn xuống theo chiều gió heo may. Tôi chẳng nhớ ai mà lòng cũng đượm màu mây thu". Chiều buông xuống, bóng các em bé chăn trâu bên kia đồi đã mờ dần, những bước quay lui của tôi nhẹ như làn khói kia. Tôi ngạc nhiên khi bước giữa những hàng cây bàng cây phượng, hai đường ngoằn ngoèo do tôi tạo ra trong lá không còn, gió thổi lá bay đi? Tôi cúi xuống nhặt vài chiếc mới rơi bỗng nghe giọng người con gái "Sao thầy nhặt lá bàng của em”. Tôi vẩn vơ tiếng cười khúc khích khi hồi và tiếng nói bây giờ? Tiếng cười không giữ được sau tiếng nói, tôi bước theo tiếng cười, trong tay vẫn giữ hai chiếc lá bàng. Trong một góc hành lang ngôi trường bóng hai người con gái vừa khuất.
Gió lên, mong cho gió nổi lên cho lá bàng rơi, rơi theo giọng cười khúc khích.
CHÂN TÍNH HẢI.