Xuân rơi
Ngày xuân rơi vội như cơn nắng
Để lại hoàng hôn đất níu trời
“Nếu biết vô thường con sóng lặng
Thì lời trùng ngộ thốt mà chơi”. (*)
Tri kỷ
Biết về đâu giữa miên trường mộng mị
Nghe cô đơn trong thăm thẳm cõi lòng
Dốc bầu rượu, nghiêng chiều, tìm tri kỷ
Vọng tiếng thơ về văng vẳng giữa thinh không
Gánh thơ – đời
Một gánh đèo bồng vui chữ nghĩa
Gánh nọ áo, cơm cặm cụi đời
Chia đồng mà lượng trong tầm sức
Kẻo lệch vai nào, quang gánh rơi.
Thơ
Mượn thơ bay khắp chân trời góc bể
Bỗng nhìn thấy ta ở cõi xa nào
Thênh thang quá. Nhưng đời đâu chỉ để...
Mình nhìn mình, rồi chua xót chào qua...
Niềm yêu
Đời vốn dĩ chiêm bao nhưng rất thật
Nên cứ yêu cho thỏa mỗi hoàng hôn
Khi bình mình nứt vỏ gọi ngày lên
Ta lại sống trọn trong niềm yêu mới
Hương thời gian
Nghe văng vẳng trong gam màu ký vãng
Dấu hài xưa còn vọng mãi bên đời
Cuộc tình đó ngỡ trôi dòng dĩ vãng?
Hương thời gian đượm thắm chẳng phai phôi
Mơ
Ta tìm về lại giấc mơ
Thấy chiều nghiêng xuống trên bờ mi ai
Tuổi thơ gọi tháng năm dài
Tiếng xưa còn vọng gót hài phiêu du.
Cười với có-không
Trăng treo bên cửa thiền
Sương rơi Quỳnh đơm bông
Thấy mình trong tiền kiếp
Cười vui với có-không
Khai nhụy
Vẳng trong tiếng chuông buồn hiu hắt
Hương trầm rơi thanh tịnh giữa canh thâu
Vọng trong bước chân trần lữ khách
Đóa quỳnh hương chợt khai nhụy trên đầu...
Đi Hái Phiêu Bồng
Cuộc đời là những giấc mơ
Mà tôi chỉ vẽ một bờ hư không
Giữa bầu thiên địa mênh mông
Thõng tay hốt chút phiêu bồng về chơi.
MỘC MIÊN THẢO
________
(*): khuyết danh