Với một người trong đêm muộn
Đưa chân khều bóng mình trên tấm phên thời gian mốc thếch
Những đường
mối, lỗ mọt, phân trâu, đất sét
Con nhện
giăng lưỡng nghi, tứ tượng, bát quái lên tôi
Vương
vãi âm thanh loài mù xè* cứa đêm cột kẹt
Bóng
mình rơi.
Dộn dẹp
lại những nếp gấp cũ mềm trong đêm ảo ảnh
Và nhìn trăng bằng đầu gối biết lắng nghe
Không hề khua kí ức mà ngày xưa gơn sóng
Em lạc
sương nên gọi mãi không về…
Tôi đan
lát nhớ thương bằng trăm sợi lạt sảng mê
Đã cạp lại
vành giấc mơ mà mộng vẫn hoài di mộng
Con tạo xoay vần đứ đừ theo nhịp âm dương trầm bổng
Mãn tính
nỗi đợi chờ ôm ngực thở hắt xì hơi…
Những đứa trẻ tái sinh trên tay
chị tôi gầy
(Tặng chị Bước Qua Lời Nguyền)
Chị bước
qua lời nguyền hoang vu cỏ dại
Ngày nắng sạ lo toan cháy sém mùa màng
Lời hát ru phận đời trẻ
thơ may rủi
Ô ô… a a… ma núi ma rừng.
Những
linh hồn thoi thóp hồi sinh
Trên ngón tay chị gầy cầm xuân thì trơn trật
Khi lời nguyền gáC chân lên nấc thang nhà sàn ngủ gậc
Chị lẻn băng rừng ẵm sợi khói sinh linh
Cất dấu
duyên mình trong thung lũng lặng thinh
Dưỡng nuôi đứa con, giành về từ “dọ-tơm-amí” (1)
Giọt mồ hôi rơi từ đôi má rám tháng ngày của chị
Đã nảy chồi những số phận hài nhi.
Dưới
bóng rừng già những hủ tục vẫn sum sê
Ai khắc nỗi nghiệt oan lên ánh mắt chứa chan lời tượng gỗ
Tắt lịm tiếng oe oe giữa đại ngàn bao nấm mộ
Ô ô…a a…ma núi ma rừng.
Chẳng có
tia hi vọng nào quanh bếp lửa dửng dưng
Đã ám khói ngàn năm những lời nguyền kinh dị
Những đứa trẻ tái sinh từ “dọ - tơm - amí”
Trên tay chị tôi gầy đâu phải bởi Yàng đâu? (2)
___________
1. “dọ - tơm - amí”: là hủ tục
chôn sống hay bỏ chết đứa trẻ sơ sinh ngoài rừng khi sản phụ qua đời.
2. Yàng: là thần linh.
Nằm đong nỗi nhớ
Mùa màng
teo tóp giếng làng
Trẻ da sạm
nắng như
rang
lưng bò
Mặt ao bặt cá buồn xo
Cánh đồng trơ rạ
còn tro
với tàn.
Cong đòn
mẹ gánh
đa đoan
Bước
chân lệch gió
úa vàng
bóng quê.
Che đầu
cời
chiếc
nón mê
Cha nặng nhọc
cõng
bộn bề
lo toan.
Con trâu nhai nỗi cũ càng
Dòng sông khát
bụi tre
làng
đói
măng.
Quanh năm
quần cộc
lưng trần
Uớc mơ con
lún nợ nần
đời cha.
Phố khuya
lạc lõng
tiếng gà
Con nằm
đong
nỗi nhớ
nhà
quê ơi !
Biết bao lần muốn bỏ nhớ tìm quên
Là khi,
phía buổi chiều thả rơi vầng lõa thể
Khi sương mù buông trễ nhạt nhòa đêm
Là khi,
những thao thức không
tên
tự do mọc trên triền
mình hoang dại
Lại rưng rức hơi thở em
của những ngày xa ngái…
Người đàn ông trong anh
cựa quậy
yếu mềm.
Biết bao
lần muốn bỏ nhớ tìm quên
Co chân chạy thật xa rồi vùi mình vào đêm lạnh
Chúng ta không thể cùng rót trăng như lời hẹn
Hành trình đến với nhau
dừng bước
thẩn thờ.
Biết bao
lần anh xé vụn giấc mơ
Thả rơi tứ tung quanh bóng mình nhập nhoạng
Vậy mà,
có quên được đâu em,
vẫn cứ ngày cứ tháng?
Người đàn ông trong anh
Lại cựa quậy
yếu mềm.
Đông Phước Hồ