.
Mặt trời đổ xuống
Chúng tôi thèm mùi hương của gió
xanh bát ngát những con đường Hà Nội mùa xuân xưa
đời dịu dàng khi mái phố bất chợt cơn mưa
bốn mùa sinh sôi
bốn mùa hạnh phúc
*
Khi mặt trời đổ xuống
khuấy động nỗi nhớ rạo rực
cha không thể đưa đón con về trong bóng mát
mẹ không thể ru con bằng những bài hát yên bình
bà ứa nước mắt
câu chuyện cổ tích thì thầm về hàng cây trăm năm
ngôi nhà xiêu vẹo
những khúc gỗ trơ trụi lăn lóc
vết thương bầm tím da thịt
dòng nhựa bị hủy diệt
ngổn ngang bê tông và sắt thép
mặt trời vùng vẫy dưới lòng nước đục
ánh nắng rát bỏng tìm xanh
sóng nhấn chìm dữ dội
nhưng
trái tim của chúng tôi không mất
câu thơ ngồn ngộn dâng lên
mong cứu vớt mặt trời…
Thắp lửa đời nhau
Đôi tháng ngày trượt trên vất vả
Phiêu diêu cánh gió cuộc đời
Rêu rong cũng một chút
Cười vui thoảng mây bay
Ngửa bàn tay phủ đầy trầy xước
Trắng giấc mơ phù du
Lọt kẽ tay những ngày ngắn ngủi
Hoa thơm hương thích trò giấu mặt
Hạnh phúc rất gần…
Người đã đến thắp lửa đời ta
Lau cho nhau đớn đau và nước mắt
Mơ đến tận cùng bầu trời biển cả
Giờ muốn như gió bình yên sau bão
Tình yêu đơn giản là mỗi chiều không xa lạ
Bên tiếng con thơ, đón bóng người về…
Tâm sự với chồng
Mình hãy tha thứ
tháng năm bước trên vội vã
bốn bề lận đận
chuyện áo cơm dễ gì đâu
thời gian miết anh vòng quay cuồng dị
tháng ngày đè nén em bận rộn nắng mưa
từ khi nào chúng mình như buổi sáng, buổi trưa
cứ phân ly, rã rời hai nửa
mà từ khi nào em cũng không biết nữa
mình chợt xa vắng ngày xưa…
Mình hãy tha thứ cho những cơn mưa
rơi xuống đời rạch mòn vai áo
tiếng con thơ trong giấc mơ ngọng ngịu
bông cúc cõng mùa thu đi…
Có phải sau cơn mưa bầu trời ngoi lên xanh ngút ngắt
từ đất nâu hạt thóc nảy mầm
hoa sống đời rực rỡ khát màu nắng
hạnh phúc từ nhọc nhằn sinh sôi
nên anh ơi
dẫu đôi phút trên phiến đời nần nợ
thời gian lỡ quên khúc hát cuộc tình
dẫu nỗi buồn nhiều như gió phiêu linh
hãy tha thứ cho nhau…
Buồn đi rồi sẽ bình yên
Có lúc buồn hơn áng mây
Trôi trên ngày đầy quên lãng
Phút lắng xuống biển xa vắng
Tan theo bọt sóng mênh mông
*
Có chiều thảng thốt nhớ quê hương
Ta lạc loài giữa cuộc đời bão tố
Giấu đâu bước chân mòn đau khổ
Lời ru cánh gió khẽ vỗ về
*
Xin đưa ta vào những cơn ngủ mê
Lặng im để tắm đẫm hoàng hôn
Buồn đi để nắng ấm tâm hồn
Nhón chân lướt trên phím đời ta
*
Rồi một ngày nhặt được bài ca
Đàn chim cất cánh lên trời cao
Bình yên đọng trên tóc lao xao
Bình minh nói giấc mơ chẳng vời xa…
Trần Ngọc Mỹ.
Gửi ý kiến của bạn