Chào
nhé ngày sanh ta Sáu
mươi ba năm lẻ Cơn
mưa nhẹ bay qua Ly
cà phê nhấm khẽ Gió
tháng Năm chuyển mùa Trưa
ngày Chín lay lá Đốt
thuốc mừng tuổi già Rằng
thì là vui vậy!
Chẳng
còn ai tri kỷ Đất
lạ mà trời quen Thơ
cứ nhen đóm lửa Hồn
cứ khêu ngọn đèn Nhớ
tiếng kèn lá dứa Thương
cánh bướm hồ sen Mộng
tràn theo tiếng hú Tóc
bạc đâu dám quên
Chẳng
còn em mười sáu Bông
Vàng đẫm hương trăng Qui
Nhơn con đường nhỏ Ghềnh
Ráng lối đi gần Mộ
Hàn trầm tiếng gió Hồn
ta vang dấu chân Ôi
đất trời thơ dại Ngoảnh
lại bóng chiều ngân
Chẳng
còn ta hỏi han Những
con còng trốn nắng Biển
sóng vỗ rầm rì Chiều
sương lam thinh lặng Chiếc
nón trắng tà huy Mái
tóc huyền hư vắng Ôi
chiếc lá phong thi Suốt
đời ta ngậm đắng
Chào
ngày sanh tự tặng Một
hơi thở nhẹ thênh Càng
nhớ lại càng quên Càng
quên lại càng nhớ Ngữ
ngôn trời ấm ớ Ý
tứ đất ỡm ờ Thôi
thì cứ mần thơ Cứ
ngu ngơ là phước...
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Hay ước nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt, không chỉ của giới trẻ mà, của rất nhiều văn nghệ sĩ thời đó là, một lần được đứng dưới những ngọn đèn vàng của ga Lyon!
ông được trao huy chương vàng cuộc triển lãm hội họa, do cơ quan Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa UNESCO, thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Roma năm 1967.
Du Tử Lê là Thi Sĩ Một Đời. Thi Sĩ Viết Hoa, tôi viết và biết về thi sĩ như thế. Ông không chỉ làm thơ. Ông sống với thơ. Sống bằng thơ. Thơ với ông là một.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.