Vọng...
Ngồi trong tịch mịch, lặng im
Nghe cây cỏ thở hương thiền rất sâu
Ngồi trên đỉnh của vách sầu
Nghe cô đơn kể nhau màu khói bay
Ngồi trong mắt nắng của ngày
Nghe sương mai hỏi: đâu đây bóng mình?
Thả câu hỏi giữa lặng thinh
Chừng nghe vọng lại lời mình...
vô ngôn!
Lời tự tình của trăng
Con trăng nằm chếch mé đồi
Hát câu tình tự bằng lời mây bay
Cơn huyền mộng chợt về lay
Gọi em bằng dáng liễu gầy của thơ.
Ủ TÀN DĨ VÃNG
Hoàng hôn chết lịm trên đồi
Ủ tàn đóm lửa để mồi ban mai
Hồn thơ ủ núi sông dài
Làm sao chở hết bi hài nhân sinh...
Ta về thắp lại cuộc tình
Nghe tàn dĩ vãng quanh mình rơi châu.
Vô Đề 1
Giữa lòng trời đất bao la
Ném câu thơ ngút ngàn xa mịt mùng
Va vào bốn bể chập chùng
Vọng lời thơ lại muôn trùng quạnh hiu.
Câu Hỏi - Thơ 2 câu
Ném câu hỏi giữa đời câm
Lòng tôi đá cuội mà lăn dốc dài
THƯƠNG…
(diễn ý trên nền “lục bát ba câu”)
Thương em nhặt sợi chỉ hồng
Buộc vào nỗi nhớ phiêu bồng chút chơi
Cớ sao lại quá ngậm ngùi…!
Thương em nhặt sợi tơ vàng
Buộc trong tiếng sáo, cung đàn âm xưa
Niềm yêu biết mấy cho vừa…
Thương em nhặt sợi chỉ mềm
Buộc thương nhớ, buộc lãng quên nhạt nhòa
Tan theo những cánh mơ hoa…
Thương em đan chặt nỗi niềm
Ướm trong áo lụa phận duyên chửa tròn
Làn hương cũ, dấu tình son
Lại rười rượi nhớ, lại bần thần thương…
MMT.