Hừng hực áng mây trưa chạy
trốn
dòng đời trôi đi khó nhọc
thật thương những đứa học trò cõng
cơn nắng thừa sau năm tiết học
bụng đói, đường xa, mệt nhoài con
dốc
gót chân rộp phồng
cuốc bộ
trần ai.
Tôi chợt nghĩ
về những chiếc xe hơi loang loáng
phố dài
phận người thật cũng trêu ngai
nghe chừng lặng lẽ mùa phai.
Buổi chiều
những đứa trẻ quê tôi
lại cõng cơn nắng oi nồng ra đồng
hớp gió
những chú cò trắng cứ mãi suy tư
trên những chiếc sừng trâu
thật lâu
ngắm nhìn quán trọ
ngắm nhìn những chú mục đồng nghêu
ngao với gió
lời thầy cô tan vào tiếng con trâu
già nhâm nhi ngọn cỏ
tan vào tiếng gọi mẹ thật thà của
mấy con nghé ọ ngây ngô
Câu chữ bây giờ tan loãng hư vô
câu chữ mượt mà rêu rong phiến đá
câu chữ vào chiều phiêu phong vấp ngã
thương thân những chú mục đồng.
Đêm trên lũy tre làng trăng rọi vít
cong
quanh bếp lửa rực hồng vẵng vang
tiếng dế
bà tôi miên man câu chuyện cổ tích
ngày xưa đã bao lần kể
và đêm vẫn ê a tiếng trẻ học bài.
Gối lên một giấc mơ dài là tiếng gọi
tương lai
tuổi thơ em mọc lên từ những cơn bão
bùng lốc xoáy
từ những con đường dốc dài nắng chảy
quanh co, quanh co dòng đời
vẫn ước vọng nhiều dẫu mưa nắng chơi
vơi.
Say bên bến sông trăng
Ta chắc đã say, chiều chạng vạng
Bóng núi gầy còm cõi thân cây
Xin cứ rót cho đầy ly nắng xế
Để quạnh hiu đừng rớt xuống bến ngày
Vùng kí ức nhắc ta rằng: quên
lãng
Hớp rượu này ta gọi ánh trăng lên
Vườn dĩ vãng - Ừ ! mỏi chân ta đợi
Dưới hiên đời vách ẩm tựa: Chờ em
Cụng ly này! hãy cùng ta uống
cạn
Bến sông trăng ta nhúng cả hồn say
Và đêm biếc ta ẩn mình sám hối
Chút bụi trần làm mắt cứ cay cay
Hãy chạm vào nỗi nhớ mà yêu
Anh đừng chạm vào sâu kí ức đông
nơi có cơn mưa buốt cả thung rằm
có cô bé ngồi mơ chiếc nơ hồng thắt
lên bím tóc
chiếc nơ nhỏ xinh im vào dĩ vãng
đừng chạm vào vết thương đã dày năm
tháng
nhánh hồng gai biết tự đau mình
vòm lá mơ hoài chiết khúc mây xanh.
Đừng chạm vào cơn hạ nhé anh
tình khúc chiều mưa rất nhẹ
phải chi từ nghìn trùng thôi vẵng
đưa tiếng dế
tiếng dế buồn thở than
đừng chạm lên kí ức mùa vàng
vạt khô yên giòn thiêm thiếp
heo may còn ru giấc điệp
em còn mê mãi màu thu
anh đừng …
Đừng chạm vào mùa
bay khúc ca xuân
cội mai đương chờ tay ông vặt lá
trẻ thơ xoe tròn mắt lạ
ngước nhìn trời đất hoan ca
hãy chạm vào niềm thương mến bao la
cứ mặc mùa đi… mặc mùa thay lá
người ơi xin đừng mặc cả
hãy cứ chạm vào nỗi nhớ mà yêu.
Ngưng Thu.