Hỡi lời hư ảo trót say
Hãy tan theo cánh bướm bay ngoài vườn
Hãy coi như đọng dấu sương
Trên cây Vô Ý ven đường chiêm bao
Những lời phù thuỷ trăng sao
Xin đừng tưởng nắng thêm vào lá xanh
Thả đi. Đừng tưởng không đành
Bụi tro muôn thuở mong manh một thời
Tương tư lỡ có những lời
Ngấm vào đôi mắt chơi vơi nắng chiều
Xin đừng vội tưởng vườn yêu
Để chân thơ dại qua nhiều cỏ hoang
Tới nơi lá đổ võ vàng
Tới nơi trăng vỡ ra ngàn dòng sông
Cuối cùng lạc với hư không
Chỉ còn lại vết thương lòng khó quên
Câu thần chú gói ưu phiền
Cánh tiên rơi giữa đường lên cõi trời
Để con bướm hoá kiếp người
Tìm nhau không thấy suốt đời lang thang
Bùa Yêu ngày ấy trót mang
Hai hình nhân thế sợi vàng bằng tơ
Đốt đi, còn chút tàn tro
Đêm trăng tròn xuống bến đò thả trôi
Chùm hoa ngũ sắc thật tươi
Ngã ba khuya đợi sương rơi thắp đèn …
Xa xưa hư ảo lời nguyền
Đã tan thành khói hão huyền lênh đênh
PHAN TRÀ
Sài Gòn, 03.08.2015