Giọt lệ tình.
Qua rồi hò hẹn đón đưa
Cành cây tình ái đong đưa lá sầu
Ngọt ngào dậy sóng biển dâu
Hương bay lạc nẻo dãi dầu nhớ quên
Tình cờ tôi gặp lại em
Bốn mươi năm đã hằn thêm vết buồn
Mắt chờ môi đợi phai son
Còn đâu lối mộng thiên đường ngày xưa
Bất thần trời đổ cơn mưa
Vào ngồi quán lá gió lùa sau lưng
Cà phê từng giọt dửng dưng
Nhìn em vuốt tóc nghe từng sợi đau
Càn khôn cánh én nghiêng chao
Dòng sông định mệnh chảy vào xa xôi
Bây giờ tôi khóc chính tôi
Và em từng giọt lệ rơi xuống lòng!
Đà Lạt khói sương.
Mấy năm trở lại đồi thông
Mới hay người cũ sang sông mất rồi
Tôi về soi lại nụ cười
Nghe chiều Đà lạt, ngậm ngùi khói sương!
Ngày đi, lá nhớ hoàng hôn
Đâu mùi tóc quyện góc hồn tương tư
Ai mua, tôi bán nỗi sầu
Ai mua, tôi bán những câu vỗ về!
Em đi mang cả đam mê
Tôi về đốt lá hẹn thề tháng năm
Đêm nay Đà Lạt mưa dầm
Tôi nghe da diết trong ngần tiếng chuông!
Cuộc sống muôn màu.
Thuở yêu đời chim thường ăn kiến
Lúc hết thời kiến lại ăn chim
Ôi, cuộc sống như trò ảo thuật
Ranh giới nào phân biệt trắng đen!
Đâu phải hơn người là trên tất cả
Khi thời gian còn quyền lực hơn ta
Ai chiến thắng mà không lần thua trận
Lúc soi gương mới thấy lại mình già!
Phàm con người chỉ có hai con mắt
Nhìn trước để đi, nào phải phía sau
Có đôi tai nghe điều hay lẽ thiệt
Thế giới bao la cuộc sống muôn màu!
Miệng và lưỡi chúng ta có một
Nói ít thôi luôn phải lắng nghe
Với bộ não mang tầm trí thức
Hướng nhân gian có lối đi về!
Trái tim máu đỏ trong lồng ngực
Nhịp yêu thương từ giây phút thiêng liêng
Ta có quyền không tin lời thuyết giảng
Không thể không tin nhân quả nhãn tiền!
Em có biết lòng dân là sức mạnh
Dựng quê hương bảo vệ nước non nầy
Những que diêm thoát thai từ khúc gỗ
Nhưng que diêm làm cháy cả rừng cây!
Hòn Chồng
Ta nghe nắng xuống hẹn hò
Chiều chưa hết nhớ, gió hờ hững bay
Hòn Chồng sóng gợn trong mây
Gần nhau mới thấy mắt say điếng lòng
Lên trời sợi khói rưng rưng
Cánh diều thơ dại reo mừng, đứt dây
Chiều xưa mưa rớt nơi nầy
Chiều nay mưa rớt đắng cay vào hồn!
Cai Lậy một thời xa.
Nhớ mãi tháng mười về Cai Lậy
Ghé nhà thằng bạn ở xóm trong
Đường mưa bùn dính lem lấm áo
Một chút buồn khơi cứ chạnh lòng!
Với tuổi hai mươi đời phơi phới
Tâm hồn chưa vướng bận vì ai
Sáng uống cà phê bên quán nhỏ
Cô chủ cười duyên, mái tóc dài!
Bạn vỗ vai tôi, nhìn khói thuốc
Được không, tao sẽ mối mai cho
Bỗng dưng lòng thấy xao xuyến lạ
Bỏ cù tô hủ tiếu Mỹ Tho!
Mấy năm sau đó quay trở lại
Quán cũ, người xưa thương nhớ thêm
Mới hay em đã rời phố chợ
Xứ lạ, làm dâu miệt Cạnh Đền!
Tôi chưa quên được đôi mắt ướt
Nét buồn biền biệt phía trời xa
Bánh bao Cai Lậy đâu như trước
Đã mất từ lâu vị đậm đà!
TRÚC THANH TÂM