NGƯNG THU - Những cái dĩa đất rẻ tiền

15 Tháng Hai 201612:00 SA(Xem: 10841)
NGƯNG THU - Những cái dĩa đất rẻ tiền

Tôi lớn lên trên quê hương miền Trung Nam Bộ đầy nắng gió, nơi có ngọn núi mang hình dáng người thiếu phụ kiêu sa nằm ngửa mặt nhìn trời mà thiên nhiên từ ngàn xưa để lại. Mảnh đất nghèo đã nuôi nấng tuổi thơ tôi với bao tình yêu thương vô bờ bến.

Người ấy của tôi hồi xưa cũng ở sát nhà Mạ, bao nhiêu năm đã xa rồi không biết có còn nhớ nhiều về những gì nhỏ nhoi như tôi vẫn từng nhớ: Góc đường làng; bụi chuối ra hoa vào mùa nghe là lạ; mùi phân bò hăng hắc... tôi vẫn luôn mang hoài trong mình tất cả những thứ mà bây giờ không mấy ai thích thú, những thứ được gọi là vớ vẫn đó sao cứ mãi theo tôi...

Đã 29 tết, nhỏ K rũ tôi về xóm cũ. Chiều cuối năm hiu hiu lạnh, làn đông nhẹ nhàng nhưng cũng hơi buốt qua vai, mà chúng tôi thì không như thế, vai tôi lúc này ướt vả mồ hôi, bởi tôi và K đang hì hục, lục lọi tìm những kỉ niệm xưa còn dấu đâu đó trong các ngóc ngách nhà, nói đúng hơn là dọn dẹp nhà cửa nhưng không phải nhà tôi, nhà của K mà tôi cứ gọi mẹ của bạn tôi là Mạ. Chúng tôi giúp Mạ chuẩn bị đón tết bằng cách tổng vệ sinh nhà cửa vào những ngày cuối năm, giờ K không còn ở đó nữa mà lo chuyện bán buôn trên chợ, mưu sinh mà... Nên chỉ còn Mạ là ở nơi xóm cũ mà thôi. Mạ một đời khổ cực, gian nan cả chuyện tình duyên lẫn đường đời... Xưa lo chạy đôn chạy đáo bán buôn cho con cái học hành, nay lo con cái không biết gia đinh chồng con hạnh phúc chi không... Giờ thì kinh tế hơi khỏe một chút, nhưng cái tính tằn tiện vẫn không thay đổi, cái gì cũng quý, cũng tiếc, không có cái chi là bỏ hết, đồ dùng dù cũ đến mấy Mạ cũng cất kỹ lắm.
Thương mạ: - Nhưng những cái đó nhiều quá mạ ơi! Không dùng thì bỏ đi chứ để làm chi chật nhà, chật cửa...

Thế rồi tiếc, lại tiếc, chi cũng tiếc nên đem cất, cất đầy tủ, đầy sập. Thậm chí những thứ không bao giờ đem ra dùng nữa nhưng vẫn cứ nhìn thấy là tiếc, bởi có lẽ không chỉ vì nó là vật chất mà còn là kỉ niệm nữa chăng? Chừng này tuổi đời mà chúng tôi hiểu Mạ được bao nhiêu? Mạ đi khỏi hai đứa mới dám làm chuyện này, không thì đố mà Mạ cho đem vứt đi những thứ mà Mạ đã cất giữ bấy lâu nay. Mạ đi về Huế rồi, thăm quê mà, giờ có thể để Mạ sung sướng được ngày nào thì các con Mạ đều cố gắng hết.

Hai đứa hì hục cả buổi chiều...
Ôi chao! nào chai; nào lọ; nào bình... lung tung đủ thứ. Cái chi cũng cất hết, không biết cất làm gì mà cái chi cũng tiếc.
Nhưng... Mạ thật là tuyệt vời làm sao.

Tôi sững sờ đứng nhìn hoài mấy cái dĩa cũ, thật cũ, màu đã xỉn lên trông rất cũ, cũ đến phát thương trong lòng, cầm mấy cái dĩa trong tay lòng tôi như dâng lên cái cảm xúc thật khó tả, sao tự nhiên tôi nhớ tới người ấy vô cùng, biết đâu hồi đó... người ấy cũng đã từng cầm những cái dĩa này ăn bánh bột lọc Mạ làm ...(Vì ở sát nhà Mạ mà). Hay chúng đã từng được dùng để đựng mấy củ khoai nhỏ nhỏ khi qua nhà Mạ mời người đó ăn. Mạ thảo ăn lắm, có cái chi ăn được thì ai vô cũng mời hết.

Nhưng không chỉ có vậy mà làm tôi nhớ người đó. Khi nhìn những vết rạn trên từng cái dĩa, tôi bồi hồi xúc động. Chạnh lòng tôi nghĩ về quá khứ tuổi thơ không mấy êm đềm của chúng tôi, tuổi đời của những cái dĩa cũ ấy cũng đã quá lâu rồi, những cái dĩa đó đã đi theo tuổi thơ của chúng tôi, lớn lên theo chúng tôi, già theo chúng tôi, giờ tóc mỗi người dường như muốn thay màu thì màu của cái dĩa đó cũng xỉn xỉn ngà ngà và cũ kỉ làm sao, tự nhiên bao nhiêu kỉ niệm những ngày thơ ấu xa xưa lại hiện về làm tôi thấy tim mình hơi nhoi nhói. Không biết ở nơi xa xôi đó người ấy có biết chiều nay tôi nhớ về anh nhiều như thế này hay không?
Cầm những cái đĩa trên tay, mỗi cái nhỏ xíu và mỏng manh, chúng được làm bằng đất nung rẻ tiền mà do tiết kiệm nên Mạ mới mua dùng. Tôi như sợ chúng vỡ ra, nên cầm rất cẩn thận, nâng niu, rất nâng niu chúng. Mạ đã giữ chúng được hơn bốn mươi năm rồi thì sao tôi có thể làm vỡ chúng đi được cơ chứ. Cũng không thể nào vứt bỏ đi. Tuy là bây giờ Mạ chỉ dùng những cái dĩa kiểu sang trọng hơn nhiều. Tôi thấy thương mấy cái dĩa thật sự, như thương đời mạ tằn tiện, gian truân và cũng thương cho chuyện tình của Mạ lắm dỡ dang... Những cái dĩa cũ kỉ mỏng manh dể vỡ nhưng Mạ đã gìn giữ chúng thật nguyên vẹn. Tôi chợt nhớ ra : Mạ đã chung thủy, giữ gìn tình yêu của Mạ với Ba cho đến phút Ba qua đời, dù khi còn sống Ba đã là người bội nghĩa. Khi Ba xa rời mạ thì lúc đó Mạ mới hai mươi sáu tuổi, cái tuổi xuân đẹp đẽ đó Mạ đã gìn giữ cho người mà Mạ thương như gìn giữ những cái dĩa bằng đất kia. Giờ Ba đã mất nhưng Mạ lại thấy như hạnh phúc hơn vì cảm giác được giống như là Ba đã quay về với Mạ. Ôi! tình yêu của Mạ mới diệu kì làm sao.

Tôi chợt nghĩ đến mình. Liệu tôi có thể gìn giữ tình yêu của tôi được như Mạ đã từng gìn giữ những cái dĩa đất mỏng manh kia? Tôi cũng không biết nữa, nhưng những cảm xúc của tôi khi cầm những cái dĩa ấy trong tay là những cảm xúc thật sự, nó làm tôi cảm động, xao lòng và nhớ người ấy quá nhiều, nhiều hơn là tôi đã từng nhớ.

Chiều xuống, gió lành lạnh ngang vai. Những tia nắng cuối ngày cũng giã từ ngọn núi có người thiếu phụ nằm nghiêng mình mỉm cười. Nàng nằm đó bao năm. Chứng kiến bao gian truân của Mạ, chứng kiến tuổi thơ của chúng tôi, người không nói. Nhưng tôi biết người hiểu, chúng tôi đã lớn lên như thế nào... Và những cái dĩa đất kia, chúng rạn đi, xỉn màu theo thời gian... Nhưng cái khuôn dĩa vẫn còn nguyên dáng đẹp đẽ, thủy chung.

K giục tôi vì trời đã về chiều, nhưng tôi vẫn còn mãi miết nghĩ đến những cái dĩa. Hình đã chụp xong, nhiều tấm cất giữ làm kỉ niệm. Tôi lo sợ một ngày nào đó sẽ không còn những cái dĩa đó nữa. Vạn vật đếu có tuổi mà. Không phải là đông rồi cũng sẽ đến, ngày rồi cũng sẽ tàn hay sao? Và tất cả chúng ta ai rồi cũng sẽ già theo tháng năm, tất cả đều sẽ lướt đi, lướt đi theo qui luật của dòng đời. Nhưng tôi biết, cái gì đã qua không có nghĩa là không còn... Mà tôi tin là : Tất cả những gì đều có thể trôi đi, nhưng tình yêu thương thì luôn ở lại. Tôi tin vậy và xin hãy cứ tin như vậy để đờì mình vơi bớt những nỗi đau.

Ngoài kia, không khí những ngày cuối đông se se lạnh, hương vị mùa xuân cũng đang đến thật gần.
Tết...
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Bảy 20253:33 CH(Xem: 162)
Khác với kẻ thức giấc thấy mình biến thành một con sâu, tôi đi uống rượu về, mở máy tính, thì phát hiện mình có cánh.
25 Tháng Sáu 202512:10 CH(Xem: 410)
Khi tôi bắt đầu đặt bút viết văn cách đây nhiều năm, tôi chỉ muốn định hình nỗi đau.
05 Tháng Sáu 202512:18 CH(Xem: 851)
“Bà xã khỏe không?” Phải hiểu là ông bạn vừa hỏi thăm vợ mình.
25 Tháng Năm 20255:15 CH(Xem: 1333)
Ở xóm Dưng ai mà không biết thằng Đậu Đũa được ông nội nó lượm về trong một lần lên đồi cắt cỏ.
15 Tháng Năm 202512:17 CH(Xem: 549)
Người đàn ông ấy đã yêu thương tôi vô điều kiện, ôm ấp chở che tôi khi tôi ốm đau buồn bã.
11 Tháng Năm 20255:23 CH(Xem: 1299)
Mẹ giơ tay nắm chặt bàn tay Chị, hai giọt lệ rất nhỏ nhưng rất long lanh ứa ra ở khóe mắt Mẹ.
05 Tháng Năm 20258:38 SA(Xem: 1432)
Vậy là Khánh Trường đã dấn bước. Anh làm chuyện mà anh trù trừ mãi, từ khi bệnh tật bắt đầu thăm hỏi anh.
25 Tháng Tư 20257:23 CH(Xem: 1498)
Ngày nay cơm Âm Phủ có mặt trong các quán ăn khắp nước.
20 Tháng Tư 20253:00 CH(Xem: 2190)
Chị du học Hoa kỳ. Chị có bằng tiến sĩ Luật và mở văn phòng luật sư tại thành phố New York mấy năm.
20 Tháng Tư 202511:05 SA(Xem: 1743)
Nhớ lại chuyến đi trên sông nước ướt át năm đó.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 22918)
Tôi, nhiều lần được thấy chị bước ra sân khấu, dịu dàng với nụ cười trẻ thơ, đứng giữa một Mai Hương, đằm thắm, một Kim Tước trầm, tịnh - - hợp ca, những ca khúc được coi là bất tử của nền tân nhạc Việt Nam, trên, dưới năm mươi năm
(Xem: 19876)
Tôi cho, định mệnh có thể vùi dập, xé nát một cá nhân, trong đời thường, nhưng nó vẫn bất lực trước những đóng góp trí tuệ, nếu có, của một người nào đó.
(Xem: 35581)
Tên thật Nguyễn Thị Ngọc Trâm, nữ ca sĩ Minh Trang là cháu ngoại của Công Chúa Mỹ Lương (tục gọi Bà Chúa Nhất,) em ruột với Vua Thành Thái. Ngày 18 Tháng Tám tới đây, bà bước vào tuổi 90 (mà,
(Xem: 32315)
Ở thế hệ thứ hai của sinh hoạt 20 năm âm nhạc miền Nam, tính từ 1954 tới 1975, nếu có một người lặng lẽ nhất trong mọi sinh hoạt,
(Xem: 14139)
Chính Mai Thảo là người đầu tiên, vào từ miền Bắc, mở được cánh cửa tương thông, thân ái giữa những người làm nghệ thuật ở hai đầu “thế giới” lạ lẫm.
(Xem: 9694)
Hôm nay, một sáng nắng ấm, trời thu, Nam California, chúng tôi ngậm ngùi đưa tiễn một Nhà thơ.
(Xem: 868)
Trên vòm trời thi ca Việt Nam bao la, hiếm, có một thi sĩ mang trong mình sự giao hòa mượt mà giữa tình yêu, đời sống và triết tính Phật giáo như Du Tử Lê.
(Xem: 16676)
Du Tử Lê, ông ấy là ai? Sao định mệnh tôi cứ mãi gắn liền với những dòng thơ của ông ta? Nghe nói bây giờ đang ở tại Mỹ
(Xem: 6758)
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
(Xem: 3755)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 21030)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 9975)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 11419)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 9980)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 13812)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 33249)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 22365)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 27944)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 25311)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 24271)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 22354)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 19816)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 21147)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 18509)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 17400)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 27532)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 34648)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 36357)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,