Hình dung mây
Chiều thẩn thơ mây đẩy đùn thành khối
thảng thốt nắng chiều gọi tên em
trong mênh mông vô tận
đôi mắt em mênh mông hướng về khoảng trời sáng rực
ô kìa
anh nhìn xem
trên nền xanh kia
một con ngựa hồng đang phi nước đại
bờm tung trong gió
một con sấu lườm lườm đôi mắt đỏ
như muốn nhai ngấu nghiến
ngay và luôn
tên chèo đò vô dụng đứng lơ ngơ.
Nhìn kìa anh!
trên nền xanh kia
đôi bọ cạp đang quấn lấy nhau
em chợt hỏi anh
"chúng đang làm gì ấy nhỉ?"
thẩn thờ anh trả lời em
bằng một câu trả lời
bình thường
vô vị
" nhiều lắm em ơi
làm sao anh nói hết"
em chỉ lặng yên
rồi em lại nhìn trời xanh
rồi em nhìn sang con rồng của em xa xăm xám ngắt
xòe đôi cánh tí hon- dòng Á-Âu lai rặc
giận dữ dọa tên Assassin lạc bước qua đây
dạo lang thang giữa rẫy đầy hình khối.
Em giờ đang đắm tàu trong mê cung tưởng tượng
anh thì suy nghĩ vẩn vơ đoán ngược mò xui tìm hoài
đáp án
anh em ta
như con cá chết trôi lênh đênh mãi
dạt đến vạt nắng cuối trời.
Trên những thửa ruộng cằn
Có những ngày em thấy bụi bay thành lốc
phủ kín cả thị thành
em mang lên đôi dòng cũ rích
từ trong ngóc ngách ngõ thời gian.
Có những ngày em thấy mình trong khô khốc
người thương vết nứt thửa ruộng cằn
đôi vai gầy hốc hác
lo mạ vàng xác xơ.
Có những ngày em thấy bơ vơ
những ảo giác về giọt nước
giọt mồ hôi ngày chờ...
Em mơ một ngày nắng hạ
Mưa giông rơi trắng cánh đồng
Mắt má cười mãn nguyện
Hạt tròn mẩy trên đồng.
Bản Phúc Âm cho một kiếp người
Hơi đứt quãng phũ phàng
tiếng đi hoang về một miền an lạc
Giọng em đâu?
Kêu ca chăng ai?
khi chào đời rằng: em người khác biệt
Không thể khóc – cười cùng chúng bạn
Khổ thân em
bất hạnh kiếp người .
Ba em đâu? Mẹ em đâu?
Chẳng lẽ vì con mang trong mình hình hài khuyết tật?
Lỗi tại con chăng?
“Không!
Chỉ là một phút lãng quên
Nên mẹ đánh rơi con ở viện trẻ tật nguyền! Mẹ nhỉ?
Rồi mẹ sẽ nhớ con nhiều cho mà xem …
rồi mẹ sẽ quay lại tìm con há mẹ
Chúng ta sẽ lại một nhà
Có ba, có mẹ và có con
Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc?”
Mảnh giấy vô hồn giờ đẫm ướt
khúc ru nhòe lạc lõng vang lên
Khô ráp nỗi đau hóa chồng hóa lớp
Đôi mắt thơ ngây của em đỏ hoe
Môi em cười – nụ cười đắng chát
Tôi nhìn em dưới màu nắng nhạt
Ngửa đầu cười theo
Mà mi ứ đọng chiều
Chẳng nói được là cảm thông hay trách móc?
Chỉ thương em tôi ải nạn quá nhiều.
Đành mong
Tiếng cười này gửi gió theo mây
Về nơi xa xôi có em và mẹ!
Tìm nguyên sơ
sống thiếu nhau
ba ngày ta thực sự sống
ánh sáng không xuyên nổi tâm can như con người em từng ngự trị
bóng tối là chỗ ta thả hồn rong ruổi
ta không mãi sống với em
nguồn sáng bất diệt
không phải chốn cho ta
đôi mắt vốn Mặt Trời mà không chịu nổi Mặt Trời
ta chỉ biết rút lui mà về thuở nguyên sơ ấy
ta chưa từng biết nhau
trả em về
mình em
sáng
nỗi nhớ tưởng tạ từ
ta hôn em
để rồi
ta tan biến.
TRẦN THỊ BÍCH HUYỀN