Bài thơ không có lời tựa
Sự hớt hải cuối cùng đã ngăn anh rớt xuống một bài thơ không có lời tựa
Người đi qua bài thơ không biết sự bắt đầu
Đã qua trùng trùng nỗi nhớ
Cũng không biết mình ở giữa bài thơ
Bài thơ như rừng thông lá kim
Khứa vào anh nhức thốn
Bài thơ mưa giăng giăng
Chạy từ Dran về chợ Thủ
Trú ngụ Mộc café
Ngày tình đi gầy nỗi nhớ
Sao em quá ơ hờ?
Ta đợi em một giờ
Và đợi cả trăm năm!
Bài thơ đang hỗn mang
Bài thơ nằm ngang
Không lời kết
Đêm 31/7/2016
Em không mang nổi một tinh yêu mạnh ngang nỗi chết
Những ngày mưa em thôi áo mỏng
Những ngày mưa phố Cổ rưng rưng
Chiều Mỹ Sơn một mình trút nắng
Áo vàng phai đẫm hạt mưa gầy
Em nhớ ngày nụ hôn ngòn ngọt
Em nhớ ngày môi đắm mắt mê
Trong phiêu diêu em thấy nỗi buồn
Của môi trễ và mắt thâm
Lại nhớ về phố Thị
Người đàn ông đứng dưới mưa
Làm gương mặt tinh si ướt nhèm
Gương mặt có nỗi đau của người
Bị đóng đinh trên thập giá
Có phải anh mang sầu riêng từ đất Thủ?
Ngày Lái Thiêu cất tiếng chối từ
Gương mặt em như mây như mưa
Phủ vào anh bóng tối
Phủ vào anh mê cuồng
Quán Nhẫn ngày chia xa
Kiếp phù du mỏng mảnh
Em làm sao mang nổi
Một tình yêu
Mạnh ngang nỗi chết
Ơi anh!
12/10/2016