Một ngày ta bỗng thấy
Mọi thứ hóa nhạt nhòa
Kể cả yêu thương ấy
Cũng như chừng cách xa
Hay ta đa nghi quá
Hay người cạn thương rồi
Hay những niềm rung cảm
Cũng theo thời gian trôi!?
Một buổi chiều hoang nắng
Một buổi sáng quang mây
Ta chỉ mong bé nhỏ
Sống một đời cỏ cây
Cuộc vô thường mấy độ?!
Để ta sống quên mình
Nghe một lời ngọt đắng
Cứ ngỡ tình hiện sinh!
Ôi ta tham lam quá
Đã hy vọng quá nhiều...
Ở những điều rất thực:
Vốn chất đầy tin yêu!!!
Người thương ta chẳng nói,
Cứ lầm lũi thương thôi
Người nào đâu có biết
Ta già nua mất rồi!
Đừng để ta chờ đợi
Những nhung nhớ thành lời
Đừng để ta hoang hoải
Những muộn phiền trùng khơi!
Biển yên không có sóng
Tình yên không hờn ghen
Nhưng ta mong hơn thế
Những bạc đầu nhỏ nhen.
TNKD.
2017/ 22 tháng 2.
Gửi ý kiến của bạn