* LÊ THỊ NGỌC NỮ
Ba tôi và sông quê
Quê tôi có những dòng sông
Long Bình, Ô Lắc, Cầu Ngang... Thắm hồng
Phù sa nên nước chẳng trong
Riêng tôi yêu lắm những dòng sông quê
Nhớ ngày gió lộng trên đê
Nhà tôi Bờ Lớn đi về sớm trưa
Nhớ mùa thu đẫm cơn mưa
Đường trơn đất thịt vẫn chưa phai nhoà
Học trường trên huyện khá xa
Phương tiện không có chỉ là đôi chân
Lục tìm ký ức bâng khuâng
Thương Ba lội nước bao lần cõng con
Cầu cây nước nổi đâu còn
Qua kênh, qua xẻo... An toàn có Ba
Bây giờ chạnh nhớ ngày xa
Ba ơi, con đỡ lại Ba về già
Ngày xưa con ngự vai Ba
Nay xin được đáp đền Ba vai này.
Má tôi
Má tôi dòng dõi trâm anh
Yêu Ba rời bỏ Sài Thành về quê
Trà Vinh sông nước bốn bề
Đất phèn, nước mặn, đường đê trơn bùn
Tiểu thư cuộc sống ung dung
Trang đài xếp lại, sống chung ruộng đồng
Học trồng trọt, học gánh gồng
Đào tơ, liễu yếu thầm mong quen dần
Thương chồng vất vả đỡ đần
Sáng ngày lên lớp, trường gần chợ xa
Về nhà nuôi lợn, chăm gà
Chiều chiều hái đậu, tưới cà, trồng khoai
Vào mùa cấy lúa sớm mai
Vụ thu hoạch cũng góp tay gặt về
Hai mươi năm chốn nhà quê
Má quen cầu khỉ, đường đê đất sình
Hy sinh cho chị em mình
Biết sao đền đáp hết tình Má đây?
Chúng con thành đạt hôm nay
Công ơn Ba Má vạn ngày khó quên
* TRẦN VƯƠNG
Tiếng gọi xanh
Bỏ lại bình phun thuốc
anh học tiếng con trùng sâu bọ
hiệp ước hòa bình
liên kết cuộc phù sinh
Bỏ lại những lời quảng cáo
bội thu
lá cải xanh ngon gợn màu
độc tố
chú chuột lặng im sau lần thay tóc
tự nhủ mình
việc nghĩa phải hy sinh
Từ khi
giếng đôi làng anh mang theo lời nguyền chết trẻ
vũ điệu yểm bùa
xen lẫn tiếng cầu kinh
lời tự tình tháng bảy oan linh
theo đứa trẻ mưu sinh ra cách đồng cháy cỏ
trâu ngóng trời
ngóng đất
ngóng tầng ozon chưa bao giờ
thủng
tiếng gọi bầy
thành tiếng gọi
mầm xanh.
* NGUYỄN THỊ LÝ:
Vẫn muốn đợi anh một chút nữa
Vẫn muốn đợi anh một chút nữa
Một chút nữa thôi trong khoảng xuân thì
Vẫn muốn níu, vẫn luyến lưu chưa dứt
Chưa muốn buông dù người đã biệt ly
Bao lâu rồi từ khi anh ra đi
Ngày với tháng, em không còn đếm nữa
Vẫn chưa ai khiến tim em mở cửa
Bỏ mặc đời, em bạn với cô đơn
Xa em rồi anh chắc có vui hơn
Người yêu dấu, có lạnh không anh hỡi
Có trống vắng, có nhớ em vời vợi
Phía không em, đời có thấy hững hờ
Phía không anh, đời như một cơn mơ
Cơn mơ ấy em độc hành bé nhỏ
Mặc bao người trao em lời ngỏ
Tự dối lòng, anh vẫn ở đâu đây
Bởi trong em tình đó vẫn còn đầy
Có vơi đâu mà cần ai thay thế
Anh đừng buồn khi em còn đơn lẻ
Dù không anh, em vẫn sẽ mỉm cười
* ÁNH NGUYỆT
Năm Mươi Năm Tình Cũ
Anh có về thăm người tình cũ?
Còn đứng chờ anh ngõ Chương Dương
Bao năm dài quá em già mất
Nuôi mẹ cha, trôi hết tuổi xuân
Anh về bên em những đêm trường?
Có nghe hơi lạnh của làn sương
Có sầu vuốt tóc ngàn sợi bạc
Có khóc cùng em mối tơ vương
Năm mươi năm trôi nửa đời người
Em vẫn là em, chỉ già thôi
Tâm hồn vẫn cứ yêu anh mãi
Chỉ tiếc rằng ta đã chia phôi
Du miên ơi! Người của bốn phương
Thơ hay anh rãi khắp nẽo đường
Riêng em chỉ đoá sầu cao vuốt
Nghìn nốt nhạc tình của yêu đương
Em vẫn cô đơn mắt long lanh
Như thời ươm mộng thuở ngày xanh
Ngàn năm hoa rụng còn thơm lại
Gió hỡi muôn trùng hương tới anh!
*QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM:
thời gian
thời gian là ảo giác
giọt trăng đọng cành mai
giọt trăng đổ bờ vai
mênh mang cơn gió
âm thầm điệp khúc trong đầu
lemongrass, coriander, basil, mint, and dill
give me ma’s old-time garden herbs
whenever I have a flat tire. in life
∙
thời gian là ảo tưởng
là niệm hương
bềnh bồng đâu đó
ngàn xưa, hôm nay, và mãi ngàn sau
như rơm, rạ
phất phơ
theo gió cuối thu
mịt mù sương khói
∙
góc khuất của bờ bên kia
nơi hoang, vắng, xa, lạ
ầu ơ. mẹ ru cái ngủ trong nôi
thời gian ngưng nghỉ trong tôi
thời gian vỗ về trên môi
về. đi thôi
* NHẬT VI
Từng ngụm bia đắng lạnh
Giữa phố chật lằn ranh
Ngà say như ả lên đồng
Chữ lan ra giấy hoá sông
bóng mình
-----
Hoa trắng cúi đầu
Trông hai thế giới hai người trơ lưng
Đừng gặp nữa
Chặt đứt gánh gồng
Buổi chợ đông giẫm lấm lem từng mảng tôi, em gá tình
-------
Một ngày môi đắng
Dạt mé không người
Nắng nhoài ôm gối
Chợt té bóng tôi
* NHẬT QUANG:
Đêm thu rơi
Nhạt nắng hoàng hôn trải bóng chiều
Sương giăng lơ lửng chạm cô liêu
Thoảng đêm tiếng Thu nghe quạnh vắng
Đàn ai, trầm lắng khúc đìu hiu ?
Thả lòng mình vào giữa phố đêm
Đường thênh thang mỏi gót chân mềm
Nghiêng chiếc lá vàng rơi xào xạc
Ánh trăng gầy rụng vỡ bên hiên
Đêm Thu rơi, hồn chợt xuyến xao
Mơ mắt ai đắm đuốí hôm nào
Em và thơ đôi bờ vương vấn
Ru mộng buồn ngập giấc chiêm bao...
Đêm Thu rơi, lòng nghe buốt giá
Mỏi mắt buồn đêm trắng mênh mang
Trở trăn dạ khúc vương vọng Nguyệt
Nhẹ áng Thu tàn, gió Đông sang.