KHOẢNG TRẮNG CÂU THƠ
Trời mưa. Ngồi nhìn câu thơ sũng ướt
Chợt đôi mắt nhà thơ hiện lên niềm tin rạng rỡ
Bằng cách thả hồn theo xúc cảm
Đêm đen
Che lấp ánh nhìn
Có những khoảng trắng rất khó gọi tên
Nụ cười đã nhiều
Nước mắt đã nhiều
Bằng việc gõ câu thơ trên bàn phím
Nhà thơ phải học cách gieo thóc của người nông dần
Nhà thơ chợt thốt lên: mầm sống
Phải rồi. Mầm sống
Dưới lớp bùn non lóe lên một đóa sen
Cái đẹp huyễn hoặc. Khoảng trống.
Tiên Phước, 25.05.2017
MỒ HÔI RƠI
trong điều kiện tự nhiên
những ngọn cỏ dại mặc sức mọc
trên cánh đồng cha tôi ngày đêm vun đắp
hầu như không có một chỗ nằm
chỗ nào cũng ướt áo
chỗ nào cũng sâu thẳm
mồ hôi rơi thì cứ rơi
con nước trôi thì cứ trôi
tình yêu vẫn sống qua bao mùa bão giông nắng cháy
những cuồng loạn của một thời tuổi trẻ
phủ lấp mái che
vây kín ngôi nhà
chỉ còn tình yêu hun cánh đồng xa
mồ hôi tiếp tục rơi
rơi rơi rơi và rơi
nắm thóc mở mắt
lạ lẫm đếm từng giọt rằm...
Tiên Phước, 23.05.2017