*Trần Yên Hòa
Bài Tình Năm 2000...
Chào em, chào thiên nga bé nhỏ
Cất cánh bay một thuở vô tình
Nay trở về đây, căn nhà phố cũ
Cho ta bàng hoàng viết dòng thơ xinh
Chào tình yêu, chào muôn vàng ánh sáng
Đã rời xa ta, một thuở biệt tăm
Nay trở về, đầu thiên niên kỷ mới
Bên thềm rêu ta dọn chỗ em nằm
Ta ẵm em ra khỏi chốn này
Chốn đã khẳm một đời hệ luỵ
Sẽ dìu em về chốn muôn năm
Có tình ta cùng trăng sao dịệu vợi
Ta hứa cùng em, sẽ đời cặm cụi
Như người nông dân đi gặt lúa về
Ta hứa cùng em sẽ đời lam lũ
Chỉ đọc thơ tình và yêu điên mê
Trở lại khu vườn xưa trĩu quả
Lá cành xanh mịn mướt vô cùng
Môi em mọng, má em hồng, thơm quá
Khu tình ta, chim sẽ hót hay "hung"
Năm hai ngàn năm ta vừa thay áo
Áo em cho là ánh trăng vàng
Vàng ruộm đời ta, cân đai giáp mão
Ta đứng nhìn ta - "ơi, thuở mười lăm".
Bài trăm năm
(cho Thu. H.)
Không biết bao lâu ta chưa gặp lại
một vùng quê có một dòng sông
dòng sông tuổi thơ của ngày nhỏ dại
nâng niu đời ta như dải mây hồng
Có lẽ rất lâu - trong giấc mơ nào
ta trở về, miền thơ ấu hồn nhiên
buổi chiều đồng quê, có loài chim chiện
bay tít trên cao và hót, thật hiền
Có lẽ rất lâu hình như sớm lắm
ta đến trường cùng gió heo may
ôm tập vở nhàu trông không rõ chữ
thầy giáo gõ đầu, cô giáo khẻ tay
Có lẽ rất xưa - ngày ta mới lớn
ta đi cùng em, ta chạy cùng em
ta làm xe đua, ta làm ngựa cỡi
mộng mơ đầy tràn trang vở hoa niên
Có lẽ rất xưa - ngày em vào xuân
đôi má em hồng như trái bồ quân
đôi mắt em đen như nhung, ướt rượt
đốt cháy hồn anh, cùng nắng sân trường
Rồi thế rồi thôi - ta lạc nhau mất
lạc nhau đành đoạn suốt nửa đời
lạc nhau trong giấc chiêm bao cũ
biển loạn đời ta, thân nổi trôi
Thời gian như chiếc thoi khung cửi
qua lại hoài bao cuộc biển dâu
ta ôm mộng tưởng đi trăm ngã
nghiêng, ngửa, say, quên, túy lúy sầu
Đa đoan nửa đời sau gặp lại
nhìn em lại thấy bóng quê nhà
như cơn mưa đổ ngoài sân lạnh
đốt đuốc mà hơ những ngón tay
Đành đoạn nửa đời không thấy mặt
áo hồng em vẫn tựa màu xưa
màu xưa có nắng và mây nữa
em mang về theo lá thu mưa
Ơi nửa đời làm ta đau điếng
mất, được, làm sao biết hở em
anh vẫn còn trơ con tim trắng
và dòng máu đỏ chảy xuôi im
Ơi nửa đời làm ta đau nhói
đánh tráo nhau trong cuộc tình sầu
nửa đời trót đã nhàu thân thể
ta cam đành làm kẻ tình thua
Có lẽ, nửa đời, ta mới gặp
tuổi ấu thơ trong giấc mơ già
có lẽ, nửa đời, ta đánh mất
nơi em, miền thơ dại cùng ta
Hạnh ngộ mùa xuân cùng em bất tận
hoa hồng nhung là máu tim người
hạnh ngộ mùa xuân với trăng tình tự
hoa hồng còn thơm ngát người xưa
Nửa đời ta như mưa phơ phất
bỗng nhặt được lòng nhân ái từ tâm
của em, đánh rơi vào tình thứ nhất
để ta ôm hoài, đi giữa nhân gian
em, vẫn là sài gòn
sài gòn của tôi những năm sáu mươi
những hàng me xanh ở khu trường luật
lá rụng bay đầy hồn tôi xanh tươi
như màu xanh áo em đang mặc
sài gòn của tôi là những hẻm sâu
xe đạp chạy qua hàng cây trứng cá
hẻm lê văn duyệt, hẻm thoại ngọc hầu
đi dạy kèm, trả đời cơm áo
sài gòn là những bastos xanh
quán cóc cà phê bên góc giảng đường
khói thuốc lăn tròn, đời ta lăn lóc
em đứng xa nhìn như một bức tranh
sài gòn những năm sáu mươi, bảy mươi
ra đường áo bay rợp trời mùa hạ
phố khuya đi về hồn tôi lãng du
ứ đầy trong lòng mộng xanh ươm quả
sài gòn ra đường với trăm nhân vật
mai thảo thân quen, nguyễn đình toàn khách lạ
dáng ai trên đường cũng nghĩ là em
hóa thân ta là nhân vật đó
ly nước mía ngon môi em khẽ hát
trả lại em yêu, một thuở quen người
ơi dáng em xa như tranh cổ tích
sài gòn mưa, sài gòn nắng biết không
tôi và sài gòn một thời mới lớn
tôi và sài gòn một thời biết yêu
sài gòn và tôi một thời lính tráng
dù trăm, ngàn năm, tôi vẫn yêu người
Rượu tỉnh say
Cạn chén cùng ta ly rượu đắng
trăm năm một khoảnh khắc đời ta
hoàng hạc xa rồi muôn vạn dặm
tình riêng đôi ngã mãi chia xa
hề, cơn say, em như nhan sắc
lãng đãng đời ta mây biển dâu
một phút say quên ngàn phút nhớ
em thiên thu đậu tận cõi ngoài
hề, cơn say, em như cổ tích
ngửa nghiêng trời đất ngửa nghiêng đời
em là con gái trời cho đẹp
đạp đổ bệ rồng, xô biển khơi
hề, cơn say, em như liêu trai
dạt đến tình ta làm choáng váng
xô nghiêng cuồng si và mê man
rỉ máu tim hồng về vô tận
khi say ta mới dám tỏ tình
mà tình yêu là cái gì lớn quá
ta thì nhỏ như loài cát đá
rất mỏng manh cùng chuyện tử sinh
*Lý Nguyễn
Sắc không
Đời sắc sắc không không
Đến rồi đi mãi mãi
Có còn gì ở lại
Nơi thế gian vô thường
Thì thôi
không luyến thương
Kia phù du danh lợi
Đây khổ đau diệu vợi
Buông
để về an yên
Người ở lại hãy quên
Và xin
ngưng thương nhớ
Chữ duyên và chữ nợ
Bây giờ là chữ không
Xin người thôi ngóng trông
Thôi vấn vương người nhé
Để người đi bước nhẹ
Cõi tạm này rời xa
Sống như một đóa hoa
Đi rồi hương lưu lại
Chẳng mong còn sắc mãi
Bởi sắc không - vô thường
* PhươngTrương Đình
Chuyển Động
(Cho TDT)
lên núi chiều thu
hái đóa mây xám cài lên ý nghĩ
nhắm mắt
nghe bài ca loài côn trùng
vẳng ra từ trái tim ngọn cỏ.
giơ tay đón đợi
những bông gió vô nhiễm
sau lồng ngực
bình thản nhịp tim.
mắt dõi theo bầy chim di trú
thấy từng vệt lửa lóe sáng
từ tâm chuỗi tiếng kêu
rớt xuống những tinh thể rực rỡ
ngỡ như nước mắt của trời.
lên núi chiều thu
hái bình yên
cài lên móc tâm hồn
lưng lửng tầng không, những chùm mây bùng cháy.
cô đơn nở thành triệu cánh hoa.