TRẦN YÊN HÒA
Gởi một người (nhân ngày 1-9)
Gởi Khánh
Em về chiều nay gió lộng
Một mình em trên bến sông
Ngày sinh nhật em trống vắng
Gió đưa em về mênh mông
Phải không ngày xưa em hả
Những năm những tháng trôi qua
Ngày này anh đều chúc tụng
Yêu em không hề phôi pha
Bỗng dưng em đi đâu mất
Ngày này một mình ên anh
Uống ly rượu cay tràn mắt
Đâu rồi em con chim xanh
Mười sáu năm trôi như mây
Trong trời xanh lồng lộng gió
Anh trở về ngang qua đây
Ngôi nhà em còn nơi đó
Anh muốn nói một tiếng em
Đi qua đời anh thuở ấy
Bây giờ em có ấm êm?
Tháng ngày qua cầu rút ván!
Ngày sinh nhật em anh nghĩ
Ngày này trong những năm xưa
Chúng ta thường ra quán nhớ
Ngồi kề kể chuyện... và mơ
Anh nay không còn em nữa
Em trở về cõi mịt tăm
Anh vẫn trăm năm nghe ngóng
Cầu mong em mãi trăng rằm
Áo Nguyệt Rằm
Anh tự nhiên muốn đổi em tên khác
Là Nguyệt Rằm có được không em?
Tại vì ngày xưa em thường đi lễ
Chùa trang nghiêm em lặng lẽ bên thềm
Em cầu nguyện gì nhìn thành kính quá
Đôi mắt lim dim như ở nơi nào
Có Phật Quan Âm ngó em đó nhé
Không được một mình, nguyện ước xa xôi
Anh cũng đi chùa mỗi lần rằm tới
Để ngó em và cũng để nguyện cầu
Để nhìn áo vàng em về qua ngõ
Dáng nguyệt rằm có mặt nơi đâu?
Anh nguyện thế, mà nay em đi mất
Chùa vắng em trong tháng năm qua
Em bỏ bạn, bỏ chùa, bỏ nam mô Phật
Hay em đi về...với cõi phù hoa
Nên mỗi ngày rằm anh hay đến đây
Quỳ lạy Phật để thấy em thấp thoáng
Em trăng rằm lẫn bóng cỏ cây
Khắp cả mùa thu đông gió thoảng
Có ai đó mơ động hoa vàng
Còn anh chỉ còn em trong nỗi nhớ
Chỉ còn em trong tháng ngày xưa ấy
Nên đợi hoài dáng nguyệt rằm em
Em áo vàng giống như trăng thuở nọ
Áo vàng bay trong sân ngày Vu lan
Thuở (khắp những chùa em đều có mặt)
Còn anh thương mãi Áo Nguyệt Rằm...
Dựng Căn Nhà Mới
Dắt nhau lên thung lũng vàng
Nắng lùa vào lâu đài mới
Anh yêu em yêu rượu vang
Uống tràn đầy mùi hương cốm
Thung lũng vàng hoa ta xưa
Cơn gió mùa thu rắc lá
Như mùa tình yêu đà lạt
Ngày em theo cùng cơn mưa
Cõi em trong tôi mới rợi
Đất tình nở rộ trong tim
Khai sinh tình yêu muôn lối
Tiếng ca em khắp mọi miền
Em chan hòa trong cuộc sống
Không còn dấu vết gươm dao
Không còn vết hằn rướm máu
Của tôi những tháng năm nào
Căn nhà của tôi đầy gió
Gió đưa hương đến vô biên
Gió đưa hương về với biển
Lòng tôi gởi đến trăm miền
Không có tình sau tình trước
Không có tình đầu hay đuôi
Yêu một lần trang vở mới
Trang xưa thôi đã nát nhàu
Một lần thôi xin chấm hết
Tình yêu nói gì nữa đây
Trang vở mới mùi thơm lựng
Hãy quên đi cuộc tình sầu
Vu Lan Nhớ Mẹ
Con lạy mẹ mười phương
Chắp tay vào vô tận
Ở phương ấy mẹ mong
Con phương nầy ngơ ngẩn
Thế là mẹ đi xa
Hai lăm năm rồi đó
Thời gian như xé gió
Giữa mịt mùng bao la
Ngày mẹ đi... quá khổ
Mẹ nghèo con cũng nghèo
Gia đình mình ly tán
Mẹ một mình gieo neo
Con lăn lóc chợ đời
Ngày trần thân khổ ải
Đêm ngủ bụi ngủ bờ
Sống trong niềm sợ hãi
Mẹ bịnh con ở xa
Nghe tin con về ngay
Mẹ đau mà không đủ
Thuốc thang uống trong ngày
Mẹ nằm đó, con đây
Mà con thì bất lực
Những cơn đau liên hồi
Thân mẹ run từng chặp
Con không có gan tham
Không thể làm ăn cướp
Con sống bằng lương tâm
Nên xa trò biển lận
Con chỉ thằng xích lô
Lại ôm thân tù tội
Chế độ khép tội con
Rặt một loài phản động
Nên con không có tiền
Để thuốc thang cho mẹ
Thân khố rách áo ôm
Đâu có gì kể lể
Bây giờ mẹ thật xa
Trong muôn trùng nỗi nhớ
Con bơ vơ chợ đời
Nhưng con không bợ đỡ
Chỉ mong mẹ bình an
Trong xa xăm cõi ấy
Nơi này con thương mẹ
Viết mấy lời vu vơ
Thương mẹ chỉ biết vậy
Xa cách nghìn trùng rồi
Mùa Vu Lan 2017
NGUYỄN MINH PHÚC
mây trắng
có lần con hỏi mẹ
sao mây chiều lại bay
sao mặt trời cao vợi
lại nép mình trong mây?
cơn gió nào trôi mãi
giữa mênh mông phận người
thân rồi về cát bụi
khi đời chìm hư vô?
bên kia bờ giác ngộ
là trăm nghìn bến mê
phải mây trôi đời mẹ
che con những lối về...
nhà mình dài rộng thế
đâu rộng bằng lòng me *
bầu trời mênh mông thế
sao mây còn nghiêng che?
bao nhiêu lời con trẻ
theo cùng me tháng ngày
đám mây nào cũng vậy
ôm mặt trời trong tay
con ví mẹ gì đây
sông biển dài- không phải
là vầng dương sáng mãi
càng không đúng mẹ rồi
hay mẹ là mưa thôi
con nương nhờ dòng nước
trên dốc chiều xuôi ngược
mẹ che đời con trôi
mà cũng không phải đâu
mẹ càng không là gió
nhỡ khi trời bão tố
mẹ con mình sao đây
đúng rồi - mẹ là mây
bên đời con dừng lại
suốt một đời mê mải
chở che con kiếp người
bây giờ mẹ lên trời
trời thì nhiều mây trắng
mà mây thì yên lặng
đâu chuyện trò cùng con
những chiều vàng lên non
mây tràn qua đỉnh núi
ơi phận người cát bụi
bao giờ con gặp me
... nhà mình dài rộng thế
đâu rộng bằng lòng me
bầu trời mênh mông thế
sao mây còn nghiêng che...
cho mẹ mùa vu lan 2017
* lời một bài hát của Trần Tiến
VŨ THIÊN TƯỜNG
Bốn mươi độ mốt
"Mây kéo xuống biển thì nắng chang chang
Mây kéo lên ngàn thì mưa như trút" - (Ca dao tục ngữ VN)
trời đổ lửa
bình minh xếp hàng phía núi
nơi những đám mây kỳ dị
không làm nổi một cơn mưa
đám chuồn chuồn bay loạn xị
không rõ rồi sẽ nóng hay râm
bụi tre cằn
tuềnh toàng gió
cắm bóng mình xuống vạc đất xanh rêu
lóng tay nứt nẻ
đu mình trong buổi cháy khô
con mực, con cuống cởi truồng chạy nắng
cái tép, cái tôm quăng mình lên bờ hóng mưa
dòng sông khóc bầm cả mắt
vắt kiệt mình, tự hỏi:
mây ơi mang nước về đâu?
Em về
- cơn mưa tầm vông
rịt ràng giữa ngọ
ngọn gió thuyền quyên
hẹn chiều lục bát
vội vội vàng vàng
tam cấp chân như
- đành hát bên cốc trăng
khàn đục phiêu ngôn
giọt rượu có khi giật mình chết đắng
nao lòng một phút sân si
lời ru xưa
lừng khừng trên lá hoa ngần ngại
lừng khừng
khuôn thước giai nhân
- nào dám mơ giấc vàng diễm tuyệt
mà sao mây ngơ lại phía mù tăm
thôi thì cánh cò bay chóng chầy ngày tháng
trưa trật nổi niềm . . .
câu thơ xoá những mất còn, trắc ẩn!
cánh cò chừ tá túc nguyên sơ
- em về từ bên kia thương nhớ
long đong sông suối vô cùng
em về như cơn say
ruỗng mục khối thời gian đã úa
biết đâu anh lại chẳng hứa được gì...