Hôm nay mình và Karen Nguyen lái xe xuống OC để gặp chú Phách một lần cuối, Karen Nguyen muốn đi đường biển, chợt nhớ “khi tôi chết, hãy đem tôi ra biển”... tôi nhìn sóng đánh vào bờ, những cục đá hùng dũng, nằm vững vàng như những cuốn thơ chú để lại cho nhân loại...
Với tôi, chú Phách luôn luôn là thần tượng, từ bé đến nay... không bao giờ đổi...
Requiem cho Du Tử Lê... không thứ tự...
Một Sáng, giật mình thức,
Trên mạng, một phân ưu,
Một người con, theo mẹ,
Du Tu Lê không còn.
Ngày xưa, người dúi tiền,
Ngày nay mình dúi lại,
Người cười, vui vẻ, lấy
Chú tôi thật thà, hiền.
Một chiều, đám mây đen,
Trời không mưa, không bão,
Người không ngủ, nhưng yên,
Hồn tiêu diêu, cực lạc.
Một sáng, giật mình, thức,
Cuốn thơ người bỏ đâu,
Hoang mang, đi vội kiếm,
Chữ ký kia, không còn
Một sáng, giật mình, thức,
Số phone kia vẫn còn,
Đầu dây đã mất giọng,
Nhỏ nhẹ, hello Luân.
Một sáng, giật mình, thức,
Chú Lê đã đi rồi,
Cà phê, không người uống,
Điếu thuốc, mốc meo, nằm.
Một sáng tiệm phở bò
Miếng filet, chú thích,
Bóng chú nay còn đâu
Soup kia không buồn nóng
Pendleton chú cháu,
Lăn lộn đủ mọi lều,
Cháu lãnh lương rồi đó
Cây thuốc đỏ mình mua.
Chiếc áo xanh lính mặc,
Rộng thùng thình chú mang
Lưng gù lủi thủi lết,
Mình đi ăn Luân à.
Chú Lê tôi là út,
Từ bé đã lang thang,
Tự giao du, dân chúng,
Bốn anh em không hoà.
Bít Tết, khoai Tây nghiền,
Chú cho tôi đã hưởng
Tiệm ăn Tây, không thường,
Quá khứ, và hiện tại.
10/25/19