*Trần Thị Nguyệt Mai
Tạ ơn anh
(Cảm hứng từ một nhân vật trong tập truyện song ngữ
“Mặt Trận Ở Sài Gòn” của Bác sĩ/ Nhà văn Ngô Thế Vinh.)
Kính tặng Anh, Người Lính VNCH.
Có thể khi em mở lời để nói:
“Tạ ơn Anh đã cho em
tuổi hoa niên rực rỡ mộng mơ
Những tháng ngày an ổn nên thơ
Cùng đèn sách bên Thầy Cô bè bạn...”
Em tự trách mình ngày xưa lãng mạn
Yêu mây chiều, trời đất, trăng sao
Đã thờ ơ, mơ tưởng đến chốn nào
Mà không nghĩ về cuộc chiến tranh ở
phía xa thành phố
Nơi đạn bom hằng đêm vẫn nổ
Và Anh,
đã đi qua nhiều gian khổ
khó khăn
Lên rừng núi, xuống đồng bằng
Gắng ngăn chận địch, đập tan ý đồ...
Có thể Anh nhẹ nhàng khẽ bảo:
“Có gì đâu,
Anh chỉ làm bổn phận người trai
- Đơn giản bổn phận người trai
Mà cuộc chiến đã tàn không như ý muốn -
Đất nước mình rừng vàng biển bạc
Giờ không còn có được như xưa...”
Tạ ơn Anh những sớm nắng chiều mưa
Lặng lẽ ra công cày cuốc
Chăm chút đất đai như người mẹ hiền chăm sóc đứa con
Như ngày xưa Anh từng băng bó vết thương
Cho người bạn và cả tù binh
(những người bên kia chiến tuyến)
Với anh chỉ có người bệnh
Không có kẻ thù, không có màu da
Khi hai dòng máu cùng màu đỏ như nhau
Khi hai gương mặt cùng lộ nét đớn đau
Không có gì khác biệt
Trái tim Anh, trái tim Bồ Tát
Chỉ biết quên mình, nghĩ đến tha nhân...
Những ngày sau hòa bình
Vẫn trái tim đó
Anh càng thương thêm đồng đội cũ
Những thương phế binh
Tình trạng nặng nề không còn lê lết nổi
Anh không thể làm ngơ
Chẳng hề phân biệt
Dù cho bao nhiêu lần học tập
tẩy sạch bộ não “ngụy quân...”
Để rồi anh bị đẩy về nguyên quán
Sống cùng mẹ già
Trồng lại cụm hoa
bên vườn cà sai trái
Chăm đồng ruộng lúa đang thì con gái
Lúa trổ đầy đồng hứa hẹn bát cơm thơm
Có tiếng chim hót véo von
Tim reo hạnh phúc đời còn đẹp thay
Bây giờ đã có một ngày
Không còn lo sợ đạn bay trúng mình
Không còn hầm bẫy, chông mìn
Chiến tranh đã dứt, hòa bình về đây
Niềm vui, hạnh phúc đắp xây
Mơ màng tưởng tượng một ngày đẹp tươi...
Chẳng ngờ mìn muỗi, trời ơi!
Ai mang vùi ở dưới nơi đất này???
Thôi thì anh đã từ nay
Không còn lành lặn như ngày hôm qua...
Tạ Ơn Anh, Tạ Ơn Anh,
Gánh gian khó từ tuổi xanh đến già
Ngàn lần xin Tạ Ơn, và
Kính yêu Người Lính Cộng Hòa Việt Nam.
25.8.2020
_______
*Đặng Tường Vy
Đàn bà chăn con chữ
Đàn bà thanh lý giấc mơ
Nghe dòng lệ đắng cạn khô năm nào
Đêm đêm con chữ vượt rào
Buồn vui ẩn náu mây cao mấy tầng
Nhìn non ngó nước tần ngần
Phận chăn con chữ số phần về đâu
Buồn thênh tay rót mạch sầu
Thắp hương đưa tiễn những câu thơ lòng
Hồn đơn cõng chữ chạy vòng
Mật ngôn chăm rót bờ đông lặng tờ
Tìm câu mật chú quay bờ
Rối bòng bong với mơ hồ ảo chân
Đàn bà xuân có bao lần
Bán thương cầm nhớ đi chăn thơ đời
Bán luôn nửa mảnh xuân ngời
Còn đây một gánh bời bời giá như
Buồn buồn ngồi viết tâm thư
Thèm nghe tiếng ếch kêu từ quê xa
Thèm nghe chuyển kể của bà
Thôi chăn con chữ, lòng sà vào yêu
Nhớ quê nhớ biết bao điều
Tắm sông bẹ chuối một chiều rất thơ
Một đàn cò trắng ngẩn ngơ
Bên dòng sông nhỏ rất mơ rất hiền
Đàn bà chân bước cõi riêng
Uốn cong con chữ làm duyên với đời
Đàn bà hất chữ lên trời
Chữ buồn liếc mắt chữ vui diễn trò
Cả đời không biết nguyên do
Tại sao con chữ rễ bò di căn
Tại sao phải bỏ công chăn
Thanh xuân bán hết nợ phần xanh um.
03/10/2020
_________
*Lê Thanh Hùng
Nhớ biển
Sóng dạt, xô đời, nghiệt ngã
Nổi trôi, hai mặt đồng tiền
Đắm đuối, vòng tay buông thả
Thao lao, mưa đổ ngoài hiên
Cuốn quýt, chợ chiều bến cá
Nhòe mưa, dáng nhỏ liêu xiêu
Nặng nợ ân tình như đã ...
Vắng thuyền, bến cũng buồn hiu
Biển động, thuyền câu “chạy lựa”
Mịt mù, sóng bủa ngàn khơi
Lặng lẽ bếp chiều đỏ lữa
Nhớ gì? quên tiếng cơm sôi
Khơi lộng, thuyền không về bến
Giông chiều, khói bếp nồng cay
Nước cạn, phơi cồn lơ đểnh
Cơm chiều, rớt đũa cầm tay
Hạt mưa, vỡ trên ngọn sóng
Tan chiều ảo vọng đường khơi
Nổi nhớ, theo chiều gió lộng
Mênh mông, đằm thắm dặm đời.
VIII/2015