Tôi kết bạn với Nguyễn Phương Thúy qua facebook khá muộn. Nhưng từ khi kết bạn với chị tôi luôn dõi theo từng bước chân trên địa hạt văn chương của chị. Là một giáo viên vừa đi dạy vừa làm thơ nhưng sức sáng tạo của chị thật đáng kinh ngạc, số lượng thơ chị làm khá nhiều. Viết nhiều nhưng khi đọc thơ chị không hề gây cho người khác cảm giác nhàm chán, bởi ở mỗi bài thơ từ cấu trúc nội dung tới ngôn ngữ chị luôn biến tấu tạo nên những dư vị và âm hưởng khác nhau.
Cách đây ít hôm tôi nhận được tập thơ "Ba Mươi Nỗi Buồn Em Cổ Điển", tác phẩm đoạt giải nhì cuộc thi "Tác phẩm đầu tay "của Tổ chức Du Tử Lê Foundation. Đây là lần đầu tiên có một tác phẩm thơ khiến tôi phải đọc đi đọc lại gần mười lần trong suốt mấy ngày. Mỗi lần đọc lại cho tôi những cảm nhận và ấn tượng mới, lần sau sâu sắc và đầy thú vị hơn lần trước. Qua 78 bài thơ của Phương Thúy thì hầu như bài nào cũng cho người đọc thấy hình ảnh một người phụ nữ với trái tim yêu dạt dào, đằm thắm, day dứt nhớ mong:
"Khi mùa đông người ta hay nghĩ đến nhau
Cái lạnh xui người ta nghĩ về một vòng tay ấm"
(Vỡ Oà Thương Nhớ)
Người phụ nữ ấy luôn bị ám ảnh bởi những kỷ niệm về một mối tình trong quá khứ. Những ký ức ấy ùa về giữa một đêm mùa xuân nơi thành phố vắng bóng người năm cũ làm nhói buốt trái tim chị :
"Đêm thành phố không anh,những cột đèn thao thức
Kéo tấm chăn sương phủ kín những con đường
Tay em chạm vào đâu cũng tê buốt hơi sương
Và nỗi nhớ ,gối đầu lên câu thơ giả vờ nhắm mắt..."
(Đêm Thành Phố Mùa Xuân Không Anh)
Trong tình yêu ai cũng từng một lần trao đi sự chân thành và nhận về sự phũ phàng cay đắng và những lúc đó người ta luôn muốn xóa mờ đi những ký ức nhưng dường như càng muốn xóa thì những ký ức ấy càng trở nên "đậm nét hơn":
"Có lạ không anh khi em có cục tẩy cho mình
Nhưng không thể xóa những điều em muốn xóa "
(Cục Tẩy)
Có lẽ đã trải qua quá nhiều những đau đớn trong tình yêu nên Phương Thúy cảm nhận thấm thía phía sau sự ngọt ngào, đắm đuối của người tình là một "khuôn mặt khác" đối lập hẳn những biểu hiện bên ngoài. Tôi đặc biệt thích bài "Mặt Nạ "của chị:
"Anh hạ màn những vở diễn không tên
Sân khấu tình yêu sáng trưng bởi ánh đèn trơ trơ ngột ngạt
Không có tiếng vỗ tay
Em ở phía khán đài một mình ngơ ngác
Chiếc điện thoại cưu mang những ký tự buồn
Chốc chốc lại lóe lên rồi tắt lịm
Những hồi khứ vui buồn úp mặt vào đêm
Ngổn ngang va vào nhau chát chúa.
Chiếc mặt nạ rơi xuống vỡ tan tành
Phơi những tầm thường trong đêm khuya khoắt
Em thưởng cho mình nụ cười bất cần
Quay đi
Cởi nỗi buồn chôn vào lòng đất"
Tuy vậy là một người phụ nữ luôn sống hết mình vì yêu, dẫu trải qua những đớn đau phụ rẫy của người nhưng tình yêu trong chị vẫn có một sức sống dai dẳng kết tủa thành những nuối tiếc khôn nguôi. Và có những khi chị muốn trở về dĩ vãng tìm lại những tàn tích yêu thương ngày xưa:
"Tôi thấy mình loanh quanh giữa mùa thu
Chiếc lá vàng khẽ hôn bờ tóc rối
Thi thoảng cúi nhặt lại ngày tháng cũ
Còn lại nỗi buồn
Buồn bâng quơ.
Người đã hút theo cánh gió hững hờ
Ngôi nhà cuối phố cánh cửa lâu rồi không mở
Tôi thấy mình chần chừ nơi đầu ngõ
Gỡ rêu phong tìm lại tên người.
(Thương Nhớ Ngày Xưa)
Nhưng rồi chị lại thảng thốt nhận ra quá khứ dẫu sao cũng chỉ là "dư hương" dẫu muốn tìm lại cũng không thể, thậm chí chỉ làm cho trái tim mình thêm tổn thương:
"Chẳng còn có những lúc người đợi chờ em
Cháy bùng đôi vần thơ thương nhớ
Hình như gió đã ngủ quên ngoài ô cửa nhỏ
Câu thơ mục ruỗng bao giờ"
(Đêm Nghe Mùa Hạ Khóc Đợi Chờ)
Mấy đêm liền trời mưa không dứt tôi ngồi trên căn gác nhỏ thả hồn mình miên du theo từng cung bậc cảm xúc trong thơ Nguyễn Phương Thúy và tôi đã buồn đã vui cùng với những phím lòng của chị. Tôi lắng lòng tôi để nghe những tâm tư tình cảm của một người phụ nữ gửi gắm qua những vần thơ "bằng trái tim mình":
"Những lặng im hơn cả ngàn lời nói
Làm ơn đi nghe bằng trái tim mình."
(Làm Ơn Nghe Bằng Trái Tim Mình)
Vâng, hãy gác qua những bộn bề bon chen cuộc sống đời thường và tìm đến "Ba Mươi Nỗi Buồn Em Cổ Điển'' để cùng Nguyễn Phương Thúy lắng nghe bằng trái mình những cung bậc cảm xúc da diết, chân thành về tình yêu của một người phụ nữ...!!!
Phượng Trương Đình