Đầu tháng 6/2018 nhận được Song Tử, Như Quỳnh gửi tặng từ xa. Tập thơ có chút trắc trở, cuối cùng cũng đến tay. Tôi lao vào đọc ngay, ngồi trước bàn phím và bấm Chữ của nàng mãnh liệt (Chăm chỉ yêu anh từng ngày từng ngày từng ngày một.) và bạo liệt (Cuống cuông giao hợp, Cắt “của quí” chồng, có phải bởi ghen tuông cay xè trái ớt?); bày tỏ chữ trương biểu ngữ chữ, chữ từ trong cân não xuống ngực, xuống hai bàn tay, hôn vào chiếc rốn, xuống nữa mười ngón chân hừng hực; bất tử bất tận tràn bờ ngôn ngữ nhục dục tự nhiên như không nhục dục.
“nên em thấy anh là giọt nước cho em uống anh trong cơ thể em” (Em &Anh) “anh là con tinh trùng vô hình quẫy đạp em sinh sôi” (Anh đến từ đâu)
Anh là Song Tử, “Anh là thi sĩ của em” “Paris buồn của em”, của Bảo Bình em, Nàng chạy theo nỗi buồn của người đàn ông Song Tử cô độc, da diết để “ cuống cuồng điên rồ”.
Trước 1975 có Hồng Khắc Kim Mai “ngực này cho anh còn sữa chừa con”, thập niên 90 có Vi Thùy Linh “chữ V chấn ngang lưng”, chỉ là những hình ảnh tính dục cố định, khác với Như Quỳnh là những hình ảnh tính dục tuôn chảy di động miệt mài không dừng lại.
Nhớ nàng thơ nữ tánh hiền lành La Mai Thi Gia, “dữ” lắm chỉ có thể: “Khi em hôn áo ngực của mình Em chạm…dấu môi anh Đôi môi thật ngon, nồng nàn, trẻ dại Nhanh lên người ơi, mùa không chờ ta mãi” Và một Bà Chúa Thơ Nôm Hồ Xuân Hương không thể so sánh, vừa bày tỏ tính dục khéo léo vừa ẩn mình ẩn giấu.
Liên tưởng nhân vật tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, Công chúa Tây Hạ làm tình hằng đêm với Hư Trúc mà không biết chàng là ai, có khác chăng?
Tôi thích những cụm từ gieo mở của nàng: Hoa tử cung, Màu của sẹo, Chữ sửa tôi, Chữ như thân phận, Niềm tin của hình thức, Có lúc sự phản bội trở thành niềm tin, Anh chớp nhoáng yêu em bằng khoảng cách, Anh vỡ ngực tinh hoàn…
Nàng tìm kiếm tự do ở đâu, ở chính bản thể bản ngã, hay ở dòng chảy ngoài khả thể, hay tự hủy để tái sinh phục sinh, nàng cô độc trong ngôn ngữ, dường như chữ chật chội không đủ chuyển tải, nàng cô độc trong những bước chạy marathon trên con đường mải miết phía trước, cô độc tiếp sức cho đôi chân phóng tới?
Bài viết này không cố tình khai thác tính dục, nhưng hiện thực hiện rõ ám ảnh trước mắt, viết như ngợi ca sự thật, rên xiết “đa âm hòa vào nhịp thở đơn âm”. Không chỉ có thế, nữ quyền bình đẳng trên dưới trong chăn gối.
Trong thời chiến người Việt Nam máu đỏ nắm tay mất mát chữ S chia lìa chảy máu da vàng ngay trên tổ quốc mình đến giờ vẫn còn dư chấn, buồn bã hay kiêu hãnh? Hôm nay nàng ở Vương quốc Bỉ máu đỏ da vàng tự nhận người A Nam 100% (chữ An Nam nghe gờn gợn làm sao), nàng chính là Việt lưu vong vẫy tay ở xứ người hướng về quê hương: lênh đênh mênh mông là chỗ quê nhà; làm luống trước sân, bát canh cua mùa hạ, nồi cá kho niêu đất, cây chanh nhỏ món thịt gà, hoài niệm bày trên bàn cả quê nhà xa xôi.
Song Tử nhận Giải thưởng Tác phẩm đầu tay của Tổ chức bất vụ lợi. Tôi trân quý tác phẩm đầu tay với cái vẻ háo hức tươi mới, tôi với theo cánh đồng chữ nghĩa mệt nhoài, đọc đi đọc lại cày ải nhiều lần mệt nhoài, gậm nhấm và nhai lại nhiều lần, tôi hài lòng với thái độ mệt nhoài của mình. Bao giờ cũng vậy khởi điểm là sự gieo mở, dĩ nhiên tiếp tục đi tới hay không tùy mỗi người, nhưng những gì chữ đã bày ra, tôi tin nội lực của cung Bảo Bình.
Thơ đáng để đọc, gối đầu giường, cái chữ ăn nằm với con chữ… Cùng với Song Tử nàng gửi cho tôi tập Buổi sáng phủ định, đây là hứa hẹn tiếp tục, tiếp tục nhan sắc thi ca Bảo Bình cho sáng tạo.
(Trừ những câu thơ trong ngoặc kép của Hồng Khắc Kim Mai, Vi Thùy Linh, La Mai Thi Gia, những câu trong ngoặc kép còn lại đều của Như Quỳnh de Prelle).