Sài Gòn mùa vắng những tiếng rao
Ôi sao Sài Gòn lạ quá
Tiếng rao đi đâu mất rồi
Phố nằm im lìm riêng phố
Thèm nghe tiếng phố, phố ơi!
"Ai ăn bắp xào, trứng lộn
Ai ăn bánh bao, bánh giò?"
Giờ thì chỉ nghe tiếng gió
Sài Gòn mà cũng buồn so
Tôi nhớ sớm mai thức dậy
Tiếng rao chào đón mỗi ngày
Lom khom phận người rao bán
Sài Gòn cực vậy mà vui
"Ai ăn xôi giò, xôi mặn
Ai ăn bún riêu, bún xào?"
Tiếng ồn lao nhao góc phố
Đã quen giờ vắng, buồn thôi!
Tôi tiếng nhớ rao buổi sáng
Tôi nhớ tiếng rao buổi chiều
Tôi nhớ tiếng rao buổi tối...
Sài Gòn chừ đã hụt hơi
Sài Gòn mùa này buồn quá
Có người ngơ ngác đi tìm
Tiếng rao nằm trong gác trọ
Phận nghèo chắc đã co ro...!
Nhắn với Sài Gòn!
Muốn bỏ Sài Gòn đi lắm
Nhưng đi lại không nỡ lòng
Lẽ nào mình tệ bạc vậy?
Cưu mang mình lúc long đong!
Muốn nói Sài Gòn đừng khóc
Dù xót xa những mảnh đời
Dịch về hoang tàn xơ xác
May còn có chỗ cậy trông
Muốn Sài Gòn khỏe lại lắm
Ước mơ dang dở bao người
Thân mình gửi nơi đất khách
Quê nhà ngay ngáy ngóng trông
Nhắn với Sài Gòn bất khuất
Dịch tan ta sẽ sum vầy
Con đường nhộn nhịp xe máy
Phố phường hết chốt giăng dây!
Nhắn với Sài Gòn yêu dấu
Dang tay đón nhận bao người
Khó khăn chỉ là thử thách
Sài Gòn đâu dễ buông xuôi!
Nhớ người!
Đàn kêu tích tịch tình tang
Ai mang tôi giúp nổi mênh mang buồn
Đàn kêu tháng bảy mưa tuôn
Tôi nhớ em quá đàn buồn sáu dây
Ngày mưa ướt đẫm còn đây
Sao em đã vội giăng mây cuối trời
Em về ở chốn xa xôi
Cái đêm chồng vợ xa rồi còn đâu
Trời cho em ánh mắt nâu
Để tôi lọt giữa ngõ sâu ái tình
Đàn kêu tích tịch tình tình
Đàn rên rỉ tôi lặng thinh nhớ người
Huế!
Huế cứ mưa rả rích
Huế cứ mưa dầm dề
Sông Hương lẳng lơ chảy
Người muốn về lại thôi
Vượt đèo đâu gì khó
Khó hiểu sao lòng người
Người có thương tôi thật
Tôi về Vĩ Dạ chơi
Cầu Tràng Tiền lỗi nhịp
Tình tôi treo Ngự Bình
Tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Tôi đem tình phóng sinh
Thôi tôi về Huế nhé
Phước Tượng mây giăng đầy
Phá Tam Giang ngoảnh mặt
Chào tôi chùm mưa bay./.
Trường xưa
Trường xưa hiền quá nằm nghiêng bóng
Có tiếng ve kêu mỗi đầu hè
Phượng cài mái tóc màu hoa đỏ
Có lũ học trò nói như ve
Trường xưa thương quá giờ lên lớp
Cái trống nằm im nắng rọi về
Có cô em nhỏ ngồi chải tóc
Giờ chơi có gã thả mộng mơ
Trường xưa nhớ quá thầy cô cũ
Giờ tóc hoa râm mắt đã mờ
Chắc cũng nhớ trường như lũ nhỏ
Trường tan mỗi ngã theo sóng xô
Một mình!
Một mình nơi đây
Uống cho say mềm
Cuộc tình vừa qua tay
Hỏi sao lòng không buồn?
Một mình đêm nay
Gối chăn hoang tàn
Lời thề ngày xa xôi
Nhắc chi thêm nghẹn lòng
Một mình mưa bay
Khóc cho vơi sầu
Giờ người đang nơi đâu
Có nhớ nhau không người?
Một mình đơn côi
Bước qua lỗi lầm
Cuộc tình nào trăm năm
Không bão giông người hỡi?
Một mình ta thôi
Nhếch môi ta cười
Người ngày càng xa xôi
Ta nổi đau không lời!
Ôi sao Sài Gòn lạ quá
Tiếng rao đi đâu mất rồi
Phố nằm im lìm riêng phố
Thèm nghe tiếng phố, phố ơi!
"Ai ăn bắp xào, trứng lộn
Ai ăn bánh bao, bánh giò?"
Giờ thì chỉ nghe tiếng gió
Sài Gòn mà cũng buồn so
Tôi nhớ sớm mai thức dậy
Tiếng rao chào đón mỗi ngày
Lom khom phận người rao bán
Sài Gòn cực vậy mà vui
"Ai ăn xôi giò, xôi mặn
Ai ăn bún riêu, bún xào?"
Tiếng ồn lao nhao góc phố
Đã quen giờ vắng, buồn thôi!
Tôi tiếng nhớ rao buổi sáng
Tôi nhớ tiếng rao buổi chiều
Tôi nhớ tiếng rao buổi tối...
Sài Gòn chừ đã hụt hơi
Sài Gòn mùa này buồn quá
Có người ngơ ngác đi tìm
Tiếng rao nằm trong gác trọ
Phận nghèo chắc đã co ro...!
Nhắn với Sài Gòn!
Muốn bỏ Sài Gòn đi lắm
Nhưng đi lại không nỡ lòng
Lẽ nào mình tệ bạc vậy?
Cưu mang mình lúc long đong!
Muốn nói Sài Gòn đừng khóc
Dù xót xa những mảnh đời
Dịch về hoang tàn xơ xác
May còn có chỗ cậy trông
Muốn Sài Gòn khỏe lại lắm
Ước mơ dang dở bao người
Thân mình gửi nơi đất khách
Quê nhà ngay ngáy ngóng trông
Nhắn với Sài Gòn bất khuất
Dịch tan ta sẽ sum vầy
Con đường nhộn nhịp xe máy
Phố phường hết chốt giăng dây!
Nhắn với Sài Gòn yêu dấu
Dang tay đón nhận bao người
Khó khăn chỉ là thử thách
Sài Gòn đâu dễ buông xuôi!
Nhớ người!
Đàn kêu tích tịch tình tang
Ai mang tôi giúp nổi mênh mang buồn
Đàn kêu tháng bảy mưa tuôn
Tôi nhớ em quá đàn buồn sáu dây
Ngày mưa ướt đẫm còn đây
Sao em đã vội giăng mây cuối trời
Em về ở chốn xa xôi
Cái đêm chồng vợ xa rồi còn đâu
Trời cho em ánh mắt nâu
Để tôi lọt giữa ngõ sâu ái tình
Đàn kêu tích tịch tình tình
Đàn rên rỉ tôi lặng thinh nhớ người
Huế!
Huế cứ mưa rả rích
Huế cứ mưa dầm dề
Sông Hương lẳng lơ chảy
Người muốn về lại thôi
Vượt đèo đâu gì khó
Khó hiểu sao lòng người
Người có thương tôi thật
Tôi về Vĩ Dạ chơi
Cầu Tràng Tiền lỗi nhịp
Tình tôi treo Ngự Bình
Tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Tôi đem tình phóng sinh
Thôi tôi về Huế nhé
Phước Tượng mây giăng đầy
Phá Tam Giang ngoảnh mặt
Chào tôi chùm mưa bay./.
Trường xưa
Trường xưa hiền quá nằm nghiêng bóng
Có tiếng ve kêu mỗi đầu hè
Phượng cài mái tóc màu hoa đỏ
Có lũ học trò nói như ve
Trường xưa thương quá giờ lên lớp
Cái trống nằm im nắng rọi về
Có cô em nhỏ ngồi chải tóc
Giờ chơi có gã thả mộng mơ
Trường xưa nhớ quá thầy cô cũ
Giờ tóc hoa râm mắt đã mờ
Chắc cũng nhớ trường như lũ nhỏ
Trường tan mỗi ngã theo sóng xô
Một mình!
Một mình nơi đây
Uống cho say mềm
Cuộc tình vừa qua tay
Hỏi sao lòng không buồn?
Một mình đêm nay
Gối chăn hoang tàn
Lời thề ngày xa xôi
Nhắc chi thêm nghẹn lòng
Một mình mưa bay
Khóc cho vơi sầu
Giờ người đang nơi đâu
Có nhớ nhau không người?
Một mình đơn côi
Bước qua lỗi lầm
Cuộc tình nào trăm năm
Không bão giông người hỡi?
Một mình ta thôi
Nhếch môi ta cười
Người ngày càng xa xôi
Ta nổi đau không lời!
Gửi ý kiến của bạn