Khúc hát bông liễu cố hương ngày trở lại
Con dế gọi
bông liễu cố hương chiều thu muộn
Tháng năm qua
linh hồn trở về với gốc rạ
bồi hồi
Chiều đồng quê
lắng nghe lẳng lặng tiếng diều thơ dại
Bên tháp hồn xưa
quạ kêu bời bời
chân trời
Về với mùi ngò gai
hồn quê nghe từ ký ức tiếng gọi
Từ thẳm sâu da thịt
mùi hương chanh hương sả
Mùi hương quê cha
đất tổ ngai ngái thiết tha
Tiếng ru hời ấu thơ
như nấm non kỷ niệm
xao xuyến
mọc lên
sau những cơn mưa
khu rừng mong đợi
Bên bụi tre và đụn rơm xưa
gió linh hồn bỗng thổi
Bùi ngùi
những khuôn mặt thân yêu chân trời
Con dế gọi
bông liễu cố hương chiều thu muộn
Tháng năm qua
linh hồn trở về với gốc rạ
bồi hồi
Chiều đồng quê
lắng nghe lẳng lặng tiếng diều thơ dại
Bên tháp hồn xưa
quạ kêu bời bời
chân trời
Về với mùi ngò gai
hồn quê nghe từ ký ức tiếng gọi
Từ thẳm sâu da thịt
mùi hương chanh hương sả
Mùi hương quê cha
đất tổ ngai ngái thiết tha
Tiếng ru hời ấu thơ
như nấm non kỷ niệm
xao xuyến
mọc lên
sau những cơn mưa
khu rừng mong đợi
Bên bụi tre và đụn rơm xưa
gió linh hồn bỗng thổi
Bùi ngùi
những khuôn mặt thân yêu chân trời
bây giờ
anh ngồi
dưới bóng cây
không thời gian
Sông Hương chảy lờ mờ
trong trí nhớ
anh nhớ lại
một mùa xuân
đã xa trong chiêm bao
nơi em cười thật hiền
như ảo ảnh dịu dàng
trong nước mắt
và Đại Nội buồn
trong cơn mưa
có con chim khách kêu
nỗi nhớ quê xa
bây giờ
anh ngồi
trong bóng xế tuổi già
cô quạnh
những bóng hình quá khứ
không chân dung hiện lên
thầm thì trong bóng tối
dịu dàng một khuôn mặt ai
ẩn hiện sau hàng dâm bụt một sáng mùa thu
mây trên trời bay rất nhiều
và trái tim anh mềm dịu
như
cây lá non trên con đường Lê Lợi
anh đi và trò chuyện
với
bạn bè
với
em
như giấc mơ xa lắc
bây giờ anh ngồi đây
không chân dung
không thời gian
chỉ còn
cơn mưa bụi bay
như là nước mắt
Bên trời cũ
bóng người sao vội tan trong sương
Chân trời sao tím
nỗi cay đắng nhớ thương
Bên này trần gian
bên kia đã là mây trắng
Con sông quê khóc lặng
Một người
với khoảnh trời nức nở trong tim
nỗi nhớ nhung bài thơ cố hương
Người về
cõi sắc không huyền thoại
Hát đồng dao
với cát bụi cuộc đời
Giấc mơ xưa
đâu chỉ là sương là khói
Gió vô thường thổi
qua bùi ngùi chiếc lá bay
trăm năm vô tình rơi
giọt nước mắt bể dâu
Khúc ca
quan họ đã là cổ tích
Ngọn tình sầu
cỏ ngàn năm xanh
Người về
bên núi hồn tĩnh lặng
Đuôi con mắt đá nói cười
đã
xót xa rơi
giọt lệ ăn năn
Nửa đêm mưa
Nửa đêm cơn mưa ùa tới
Nức nở
với linh hồn đêm
mưa như khóc than
Những câu thơ buồn
như đám tang mùa dịch bệnh
Gõ sầu muộn chữ
vào trang giấy mộng
Mưa đêm
Gõ tịch liêu chữ
vào cái bóng ký ức ưu phiền
Tiếng mưa như
linh hồn lãng quên
Đừng gọi
xin đừng nhắc cái bóng ma kỷ niệm
Trên vết nứt của tượng đá
Những bông hoa ngũ sắc chữ
thì thầm
với những cơn mưa nửa đêm
Tĩnh lặng
soi cái bóng xám thời gian
trên nghĩa địa bia đá mờ
bài thơ nguyện cầu
Mưa
ướt đẫm
những cái bóng chữ phế tích
Những vết sáng lạnh
như bài thơ cắt lòng đêm
Gửi ý kiến của bạn