Sẽ có một ngày con lớn lên để hiểu
bố làm thơ vì không nói được gì
Thế gian chật đầy âm thanh, tràn vào tai
loài người cạn kiệt tình thâm, nứt nẻ tim.
Rồi có một ngày con lớn lên sẽ hiểu
thơ vừa ra đời, cũng chết ngạt vì thiếu dưỡng hơi
Không gian quanh đây rần rật bóng dơi
đen nghìn nghịt, bưng kín màu tang tóc
Rồi có một ngày con lớn lên sẽ hiểu
không còn bố và thơ,
chỉ có con với những ước mơ rơi vãi
từ túi đựng rách tươm thất bại bố để lại
nhưng cũng có lúc, con cần đến.
Hãy nhặt nhạnh và lau chùi,
vết bụi thời gian im lìm
là những đường dao cắt sâu trên thân xác con người,
Rồi có một ngày con lớn lên sẽ hiểu
từ vạn điều oan trái
loài người khi đã nếm trải hết những âm thanh
và vắt cạn tình thâm
Thơ sẽ ra đời
dẫu quanh đây kinh động tiếng người
trái tim vẫn cần điều rất lạ!
Và con hãy bắt đầu hành trình đi xa
mong tìm nửa lạ
chưa bao giờ sẽ thuộc – về – mình.
Rồi một hôm lớn lên các con tự hiểu
sự thật về những Sự Thật
rất yên lặng!
Gửi ý kiến của bạn