TÁT CẠN BIỂN ĐÔNG
đêm nằm nhớ lá nhớ cây
nhớ con cá lội bỏ bầy ăn đêm
nhớ thêm một ngón tay mềm
một bờ môi lạc xuống thềm tóc bay
hoa xoan rơi rụng tháng ngày
đắm say hương tóc ngất ngây mấy chiều
chợt lòng cảm thấy cô liêu
khi đôi mắt ấy mỹ miều đã xưa
muốn về thăm lại trời mưa
để đưa tay hẹn sớm trưa với tình
từ xa con lộ đất sình
bỏ quên ước mộng đăng trình mà đi
bỏ quên cả tuổi xuân thì
như con cá lội từ bi qua bờ
ra vườn trồng lại giấc mơ
thấy thương đọt bí đọt mơ xanh giàn
về ngồi dưới mái tam quan
để hồn phiêu lãng qua ngàn rừng mây
đến khi trăng sụp ngang mày
thì con nước cạn phơi bày tiền thân
những chiều mưa gió bâng khuâng
hồn anh rung nhẹ lên vầng mắt em
để xem tóc thả vai mềm
có tan hết những nỗi niềm lên môi
anh đi vớt nắng trên đồi
cho em tắm gội cuộc đời như sông
bao giờ tát cạn biển đông
đại dương kia sẽ xuôi dòng gặp quê.
5.5.2023
RẺ NGỰC TÌM CÂY
khi về rẻ ngực tìm cây
lá xanh che kín màu mây giữa lòng
mắt nhìn đậu xuống lưng ong
nơi em giấu chín mặn nồng dịu êm
cổ cao ửng vết gân mềm
của khuy áo đã cài thêm mấy vầng
chờ em tóc xỏa vai trần
nghe trên da thịt có phần lặng câm
chiều nằm lăn gió rất thầm
âm vang tiếng thở như trầm mê thêm
vòng tay em quấn quít rèm
cho miên man giọt nắng mềm mại tơ
một đời thơ mộng vu vơ
nên trăng đã lạnh xuống bờ môi em
anh đi nhè nhẹ vào đêm
giữ hương tóc mãi dày thêm với tình.
25.8.2023
Gửi ý kiến của bạn