Tôi gọi em là tháng Hai ủ nắng...
Có còn không đóa cúc ngày xanh?
Gió vẫn thổi mơn man trên da thịt
Em cười xanh xao...
Em- mơ hồ như cơn mộng mà tôi không bắt được bao giờ Em- tóc mây thơm mùi nắng, trong gió bay dài Em- chưa tròn một nụ cười, đáy mắt sâu long lanh nước Tôi chao nghiêng...
Tôi gọi em- cô gái đến từ hôm qua
[cuộc đời này dẫu ngắn nỗi nhớ quá dài]
Tình yêu chưa bao giờ đầy như em ảo tưởng
Mong manh ơi, buông em thôi...
Tôi nhìn em trong sương gió cuộc đời
Một thoáng run trên đôi vai gầy khi tôi ôm vào lòng cô gái của ngày hôm qua Một chút nặng nề của cái thở dài, từ đôi môi nhạt nhoà những nụ hôn Một chút mặn chưa bao giờ ngưng đọng Một sự thật- em rã rời sau những phiêu diêụ..
Tôi nhặt nhạnh những sợi nắng vàng
Rơi vãi nơi mái ngói sẫm màu kí ức
Cho em...