Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh, hắt bóng trên dặm trường nhân thế.
Tôi không biết Nguyễn Thị Khánh Minh đã chọn thi ca như một con chim cô quạnh, chọn rừng sâu để phủ dụ những vết thương thời thế ngược ngạo sớm tìm đến cô?
Hay, thi ca đã tìm đến cô, như tìm đến một người tình? (Một người tình có đủ những yếu tính mà nó hằng mòn mỏi, kiếm. Trông.)
Tôi không biết.
Có thể chính Nguyễn thị Khánh Minh cũng không biết.
Nhưng điều tôi biết được, cho đến ngày hôm nay thì, Thi Ca và Nguyễn Thị Khánh Minh chính là một hôn phối lý tưởng. Mỗi phía đã tìm được nửa phần trái tim thất lạc của mình.
Tôi gọi đó là một hôn phối lý tưởng vì, khởi tự cuộc phối ngẫu này, những con chữ ngồn ngộn chân, thiết đã ra đời.
Những con chữ được sinh thành từ tình yêu Thi Ca / Nguyễn thị Khánh Minh, khóac nơi tay những hình tượng mới mẻ. Hắt trên dậm trường nhân thế, những chiếc bóng lấp lánh thương yêu và, những nhịp chuyển, di đầy tách, thóat hôm qua.
Dù cho đôi lúc, nghỉ chân nơi dọc đường gập ghềnh trí tuệ cam go, đôi bạn tình Thi ca / Nguyễn Thị Khánh Minh chợt thấy:
“Thương niềm đau từng mặc chữ long lanh…”
Du Tử Lê,
(April 2010.)
Nguyễn Thị Khánh Minh,
Chân kiến
Nỗi đường trường ứa lệ
Bước chân tôi , con kiến bé u buồn
Đêm vực sâu, ngày dồn sóng bể
Bước chân mù, con kiến bé, tăm phương…
Tìm
Thắp bao nhiêu lần ngọn lửa
Đốt bao nhiêu lời
Vẫn không tận mặt được Thơ
Dễ biết mấy để nói dối
Con đường lời quanh co
Thương trái tim trần thân bão tố
Mỗi khoảnh khắc là mỗi quay lưng
Thói quen của đi tới là quên
Thương nỗi nhớ còn ràng chân quá khứ
Mỗi nụ cười là mỗi xóa
Hạt lệ cũ
Thương niềm đau từng mặc chữ long lanh…
Hỏi
Soi gương thảng thốt mặt mày
Mở hai con mắt không đầy được tôi
Thốt lên ngọng nghịu những lời
Bóng trong gương hỏi, tiếng người đó chăng ?
Soi gương tìm nửa vầng trăng
Gương thành một bóng đêm, giăng bẫy người
Có đem theo được nụ cười
Đi qua bóng tối để trời sáng trăng ?