Biển và nàng và ta là âm rất xanh
Đứng trưa nắng dựng vách rất trắng
Vạch ngang: nỗi nhớ trời rất lắng
Vạch dọc: tiếng hát vút rất cao
Nàng sinh ta trong giấc chiêm bao
Biển ru ta hoa đỏ máu thét gào
Đứng bóng sóng trào trong huyệt mộ
Nàng nói cười như tượng số xôn xao
Biển và nàng và ta âm rất mượt
Có lẽ từ rất lâu kiếp trước gọi nhau về
Hạt muối hát hạt cát trầm vết sướt
Bởi lời tro chưa ngún hết cuồng mê
Nàng sinh ta trong tiếng gió nhà quê
Những dấu hỏi trên đỉnh đầu ngọn sóng
Chết và sống thực và hư và mộng
Nụ cười dòn tan năm sắc cầu vồng
Biển và nàng và ta và mênh mông
Đứng trưa nắng dựng vách rất trắng
Nhìn ta: bè mây bay rất chậm
Nhìn nàng: búp lửa hóa hư không…
Đà Nẵng, 6.2010
Gửi ý kiến của bạn