Em đã nói huyên thuyên, những điều vô nghĩa. Em đã cười thật nhiều, dù chẳng có gì vui. Em uống vội vàng chai nước anh đưa, dù không khát. Em hoang mang, bối rối. Anh, vẫn ánh nhìn tinh khiết, thơ dại, mà hẹp hòi quá lời nói. Anh, vẫn thật xa, lặng lẽ. Mà anh cũng không cần nói nhiều, ngòi bút đã mang đến cho đời sống, ít nhất, là đời sống riêng em, những hương sắc cổ tích nhẹ nhàng, những êm ái huyền thoại. Có lẽ sẽ ít người, và cả chính anh, biết được những ân phúc em vô tình nhận được, từ một người, tưởng như em không hề quen biết. Những phúc âm ưu ái, dịu dàng, rót khẽ vào đời sống em. Đời sống hối hả, khô khốc. Đời sống vỗ từng nhịp đứt khoảng. Đời sống đảo điên mờ mịt. Đời sống hậm hực già nua. Giờ đây, bỗng dưng đời sống có thêm nhịp đập mới, tươi rói hương sắc thêm.
Em không hiểu tự lúc nào sợi dây vô hình kia đã quấn chặt em vào anh, phải chăng tự lần gặp đầu tiên, hay là lần sau cuối. Dù lần đầu, hay cuối, cũng chỉ vỏn vẹn đúng 2 lần. Chỉ biết rằng, em đã vô duyên, chứ chẳng phải vô tình, dọn sẵn chỗ cho sự hiện diện của Anh, trong cuộc sống em, vào những ngày sắp tới. Tưởng chừng cuộc sống mới sẽ tinh khôi.
Tin anh sẽ ra đi, đến với em vào buổi chiều, mà như em thấy xám hơn, đầu em trống khốc, khô bỏng. Chuyện anh đi thì cũng thường thôi. Cuộc sống nơi đây không đem lại sự bình an. Anh vùng vẫy bao năm, cũng trở lại phút ban đầu. Anh cố sống thật “thanh”, nhưng không “thoát” được. Vì vậy, khi anh muốn thoát, không phải là chuyện bất thường. Chữ bất thường ở đây dành cho nỗi ngậm ngùi trong em. Nỗi ngậm ngùi vô cớ. Nỗi ngậm ngùi em đã dành cho một người, thật xa, và cả lạ.
Anh đi, chúng ta không đủ thân để có lời từ giã, Ta không điện thoại, cũng chẳng email, vì trong máy của em, và chắc là cả máy của Anh, không hề có tên của người vừa quen biết. Nhưng mà lạ chưa, em châng lâng, thất lạc. Có lúc tưởng như đang bơi trong một vùng nước đặt quéo, rã rời tay chân. Cũng có lúc như lạc trong vùng sương mù mà chỉ lối là những con đôm đốm chớp tắt vô chừng.
Anh cũng chỉ là người mới gặp, chúng ta chưa kịp có cho mình chút kỷ niệm nào, để dấu. Đã biết bao lần, em tự hỏi: “Có bao giờ, Anh nghĩ đến em?” Khoảng thời gian, ngắn ngủi đến tàn nhẫn kia, có kịp cho Anh ghi vào trí nhớ, một hình ảnh.
Cuộc sống thì vẫn đi qua, sáng tối chiều trưa, tẻ nhạt. Em không cho mình sự ngóng trông. Cũng không để ánh mắt bao dung lạc về quá khứ. Ừ thì lâu lâu cũng nghe nhắc về một tên gọi. Tên Anh được nhắc trong sự tình cờ. Sự hiện diện của em trong những lần tên Anh được nhắc, chỉ là sự tình cờ. Dù em cần sự nhắc nhở biết bao, mặt khác em cũng tự cảm thấy, nên vậy chắc là tốt hơn. Chuyện đó cũng thường thôi.
Vậy mà hôm qua, có người nhắc. Có người báo, (không phải cho em), tin Anh sẽ trở về. Tin đó đến, làm rất nhiều người vui, một vài người sợ. Chỉ biết rằng tin đó, đủ làm em nhức đau, góc trái!