Hắn đẩy rèm cửa. Trời chưa sáng hẳn nhưng trắng lóa một màn tuyết. Có cơn bão nào đó sửa soạn đổ vào thành phố lúc hắn trở về nhà chiều qua. Hắn đã ngồi trông tuyết mà uống rượu đến quá khuya. Hình như hắn ngủ lơ mơ được đôi tiếng gì đó. Vậy mà giờ này tuyết vẫn còn rơi. Chắc những ngọn hải đăng đã tắt và bầy hải âu đã thức giấc. Em ơi, ngày mới!
SQ 333 còn đang lơ lửng phía trên Hắc Hải tôi đã muốn uống một tí vang thay vì chờ ăn trưa cùng thực đơn với các hành khách ngồi chung khoang hạng nhì. Sau đó rất nên trùm chăn qua đầu lim dim cho xong chuyến bay 16 tiếng. Ngồi một chỗ không thể ngọ nguậy, ăn ba cái thứ nặng bụng chỉ tổ ứ hơi. Rồi ợ và trung tiện; có văn minh hàn lâm mấy cũng khó bề khống chế những phản ứng sinh học của cơ th
Con chào đời vào một ngày mùa đông lạnh buốt. Tháng Mười Hai xao xác gió. Những chiếc lá úa chạy loanh quanh trên đường. Gió lùa qua khe cửa, muốn len lỏi vào không gian ấm áp của căn phòng bệnh viện, nơi mẹ vừa sinh con. Sau những đớn đau thể xác, mẹ vui sướng nhìn con vào đời
Sau này, khi rủng rẻng một chút tiền, tôi từng chở Trung sang xóm Bình Khang. Chở qua đó, mà kêu một ly café ngồi chờ Trung. Cũng không dám hỏi Bình Khang có gì. Hay những ngày trước đó nữa, cũng Bình Khang, hùn hạp một mớ tiền còm học bổng, đến cái động thâm u thì chẳng đứa nào đủ can đảm bước vô, như Bầy diều hâu gãy cánh, không khác.
Đúng ra thì Toro không có trong danh sách những điều cần biết trước khi chết. Tôi cũng không có danh sách đó. Dun rủi sao mà gặp một nhà tài trợ lãng mạn, tuy làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, rất có lòng với văn học nghệ thuật, đặc biệt thường ra tay cứu giúp những kẻ sĩ cơ nhỡ.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.