Đóa cúc vàng mùa Thu em cho ta đã chết, thời gian bay từng cánh mỏng vàng tươi. Đã bảy tám năm nay ta gom nhặt nắng trời, mong góp nắng thành hoa mà dã tràng xe cát. Đóa hoa ấy sao chiều nay ta bỗng gặp trên tay một chàng trai đi về phía Giao Thừa.
Ôi ước gì người bán để ta mua?
II
Tìm khắp cả chợ hoa. Ta chẳng thấy đóa cúc vàng ngày ấy. Có cô gái giống em mà chẳng phải em. Ta đi qua Xuân. Ta đi qua Hạ. Thu cũng đã tàn và ta sắp đóng băng bởi lạnh giá Đông.
Đóa cúc vàng hy vọng phía Trăm Năm?
III
Lại một Giao Thừa. Ta làm thơ Khai Bút. Bài thơ viết về hoa nhưng chẳng phải Đào Mai Lan Hồng Cúc. Chẳng phải Xuân chẳng phải Thu. Và ta gọi đấy là Biến Khúc. Biến Khúc hoa Biến Khúc mùa Biến Khúc em Biến Khúc ta... Những Biến Khúc Giao Thừa không lặp lại.
Mà đóa cúc vàng lúc xuân về hương đắp mãi Hồn Hoa!
Ngại Xuân
ngại vào quán xá người đông
ngại đi đám cưới vườn hồng ngại qua
ngại ngồi lâu với tuổi già
ngại rong ruổi chốn đường xa đèo bòng
ngại bài diễn thuyết dài dòng
ngại con chim hót trong lồng véo von
ngại ly rượu nhạt pha cồn
ngại người vô cớ nhơn nhơn khóc cười
tôi giờ ngại cả bóng tôi
ý thơ chưa cạn ngó lời đã khô
ngại cây trúc đứng bên hồ
biết đâu sơ ý bất ngờ sẩy chân!
ngại làm thơ tặng mùa xuân
ngại chuông điện thoại bất thần nửa đêm
ngại người như thể người quen
tưởng em lại hóa Người Tiên giáng trần.
MỘT MÌNH
về lặng thinh trong căn phòng máy lạnh
Hà Nội ngân... giai điệu bạn bè
một ly nhỏ whisky
một thơm thầm hương huệ
một chút thiền khép đôi cánh đam mê
một trẻ nhỏ trong ta cầm đèn giấy
đêm chân trần quanh năm mặt hồ thu
một con thú bị thương về hang ổ
liếm vết thương bằng âm nhạc sương mù
những bài hát đã lâu không ai hát (*)
ắp hồn ta một giọng nữ khàn
những kỷ niệm đã lâu không ai nhắc
bỗng hiện về ngồi chật cả không gian
đừng tắt máy
người ơi đừng tắt máy
hãy đầy thêm - một ly nhỏ thôi mà
trong mờ ảo chợt thấy màu hương trắng
xin đầy thêm một ly nữa cho hoa.
(*) Ý thơ NKĐ
Tình Rơi
đừng mơ rừng cũ người ơi
lối xưa đã khép màu trời trinh nguyên
đừng mơ xẻ ván đóng thuyền
sông xưa đã lấp mấy triền dâu xanh
em giờ sợ cả hình anh
lệ rơi ngày trước đã thành cơn mưa
si mê cũng thể trò đùa
muốn tu lại sợ gặp chùa vắng sư
anh đừng nhắc nửa mùa thu
vàng phai màu áo tương tư một thời
cầm tình trót để tình rơi
mò kim đáy bể người ơi, xin đừng...
bây giờ nước mắt người dưng
bây giờ sấu rụng trong rừng hết chưa!