Mùa xuân thế mà đã bỏ ta đi mười năm
gần bốn ngàn ngày thời gian thành nỗi nhớ
gần bốn ngàn ngày không gian biết bao đổi thay làm bỡ ngỡ
mà màu áo xưa chẳng lạ bao giờ .
Con sông Hương mùa xuân háo hức mà hạ hững hờ
mùa thu ngập ngừng, đông thì giận dỗi
hàng phượng bên đường mỗi năm thêm tuổi
chỉ riêng em chẳng lạ chút nào .
Anh nhớ thủa xưa, cả thành phố gặp em đều cúi mình chào
khi em ngang, ngát một rừng sim tím
có khối chàng trai mở nụ cười ngọt lịm
anh đắng cay với nỗi ghen thầm .
Và dĩ nhiên, anh cứ ghen ...thoải mái, bao lần
tà áo vẫn bay trong chiều, tím huế
nửa nao nức gọi làm chân ai bước nhẹ
nửa im lặng chờ cho lời bỗng chao nghiêng .
Rồi chiều nay chợt gặp màu áo tím thân quen
ngỡ gặp tình yêu của mình thủa trước
tà áo đi luôn vì hờ hững ... thật
đọng mãi nụ cười chút khói bay .
*
Áo tím bây giờ hết thơ ngây
chỉ có tình em chưa phai theo năm tháng
anh cám ơn em,
cám ơn mối tình em nồng thắm
theo anh sống mười năm trong vất vả vô ngần .