TÀN ĐÔNG
Sắt se mùa đã tàn phai
Thôi mưa gió cũng dứt bài cuồng ca
Ta về rũ tấm chăn hoa
Phơi trong nắng sớm rợn tà áo xuân
ĐÊM NAY
Lá bàng vừa đốt đỏ
Ấm một góc sân nhà
Đêm đông trời se gió
Tội anh về đường xa
SỚM MAI
Hình như đêm qua
mơ
Gặp nhau trời vừa tối
Sáng tỉnh giấc còn ngờ
Vườn khuya chân in lối
GIẾNG SẦU
Dài đêm những mộng đau
Cổ tỉnh* một giếng sầu
Ví dù không hạt lệ
Làm sao nối xưa, sau
*Thơ Nguyễn
Du: Minh nguyệt chiếu cổ tỉnh…
NGÀY ÂM U
Đêm qua có chuyện gì buồn
Sáng nay nhìn cỏ bên đường thôi xanh
Ban mai mấp mé đầu cành
Thấy tôi như thế, không đành sớm mai.
TỪ TRĂM VỠ
Vỡ ra tôi
Vụn thành đêm
Mảnh tan trăng. Lại mảnh thêm tôi vào
Có khi trăm vỡ. Bồi nhau
Lại tìm được bóng mà đâu trăng tròn.
TRỜI
MƯA THÌ MẶC TRỜI MƯA(cd)
Lún
cơn mưa. Ngập hết ngày
Tôi trên trang giấy vẫn đầy sớm mai
NHỊP VUI ĐẤT TRỜI
Đêm qua đất mở mịt mùng
Sáng nay đất chở vô cùng nhịp vui
Trời chung cả cái xanh trời
Tôi thêm nữa, những nụ cười tôi đang
Thế là, một cõi trần gian…
MƯA ƠI
Bàn tay em trông cậy
Chiều ơi cứ rơi mưa
Hạt mưa trong đến vậy
Tin yêu càng nên thơ
SANG MÙA
Tháng năm là mộng, đang đi
Thời gian rót lại một thì thầm xưa
Mùa đông khép nép dạ thưa
Cành xuân tơ ngó đã vừa đơm hoa
Vòng tay mở rất quê nhà
Trông lên đôi mắt đã là quê hương.