Một bi ký tưởng niệm
Chúng tôi ngồi cùng nhau
gọi mình là thế hệ
lũy tre ở dưới ngọn đồi
vàng vọt như một tà dương
những chiếc lá tơi tả hình chiếc thuyền trong dông bão
có đứa đã từng tần ngần ngắt lá tre nói lời tình tự em gái làng tôi
lũy tre xơ xác rồi
làng chúng tôi lộ hình những nếp âm u như một toan tính
chúng tôi ngồi ngó
và gọi mình là thế hệ di căn
Nỗi niềm chi mà di căn?
thế kỷ chỉ mới khởi đầu
sao chúng tôi đã kịp di căn nỗi buồn
sao đã kịp cho nỗi buồn len lỏi trong từng thớ thịt
sự thẩm thấu siêu bền
nên chi chúng tôi chọn chỗ ngồi ở trên ngọn đồi già nua mà nhìn xuống
chỉ là nhìn xuống với một dáng ngồi
Con gà gáy lạc điệu
buổi trưa mang điệu eo óc
tượng Di Lặc nhoẻn cười
ông Địa tá túc chỗ cây đa cũng cười
tượng hình là nửa miệng
nhếch mép mỉa mai
có phải là vì chúng tôi ngồi đó
có phải vì mãi mà chúng tôi vẫn ngồi đó
Chưa chừng
vì trong số ngồi
đã có những đứa đứng lên mà đi
những bước lệch cả vai
để tự nhấn chìm mình trong một guồng quay khác
những guồng quay nóng hổi
chỉ mang về sự cõi còm
Ở chỗ đêm qua của thế kỷ trước
nơi in môt dấu môi hôn
người gọi là xứ sở
bây giờ ai đã dựng nên bi ký
tưởng niệm chỗ chúng tôi ngồi
bằng hình người
nô lệ truyền thuyết cha ông!
Vẽ Trái Tim Mình
Những sớm níu nhau đi về phía hừng đông
từng cọng sương hiền từ vây bủa
chúng tôi chưa từng hài lòng
khi cánh đồng tức tưởi yêu thương
mồ hôi dày như áp thấp nhiệt đới
và bởi vì mồ hôi dày như sương
nên chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau
trên ngọn đồi mà nhìn xuống
(Người nói lên cao để biết mình bé nhỏ)
Người cũng nói
muốn nhìn thấy núi
hãy nhắm mắt lại
chúng tôi ngồi tập nhắm mắt
nhưng nhắm con này hay con mắt kia
hay nhắm hết cả hai
chúng tôi không thể nhìn thấy mình tròn trịa
có lẽ vì chúng tôi quá dài
dài như một nỗi sợ hãi
và bởi vì khi đó
chúng tôi không hình dung ra em
dĩ nhiên, với đôi mắt từ tâm
và dĩ nhiên, với mái tóc rợp nhìn không hết được...
nên chi chúng tôi mở mắt
và nhìn xuống ngọn đồi
Đôi khi chúng tôi hỏi nhau về một niềm vui
có thằng định nghĩa nó là một điếu thuốc
nghĩa là niềm vui bao giờ cũng ô nhiễm bầu trời
và làm nám đen sức khỏe
có đứa chỉ tay về bờ đê ngăn chân ruộng tạp
bảo đó là niềm vui
chúng tôi ngồi đó
lao xao từ vựng
dùng cây củi vẽ trên nền phún thạch
hình trái tim mình
Chúng tôi ngồi
đọc một câu thơ của tiền nhân
tôi yêu đất nước này lầm than
hay một câu thơ khác
tôi yêu đất nước này và tôi yêu em
tình yêu con người chưa từng xa lạ
nhưng sao nghe đau đau
nhưng sao nghe nhoi nhói
Những buổi sáng không hài lòng
dẫu có đi về phía mặt trời đang mọc
chúng tôi cũng lặng lẽ ngồi lại
lặng lẽ đình công với giọt mồ hôi mình
để cười lặng lẽ