nụ hôn vừa đưa lên
một đốm lửa từ lâu quên mình
âm ỉ
cháy
cái chớp đêm
khép lại nỗi buồn này, và
mở ra một ban công trầm nhiên khác
vu vơ
thở từng nhịp
tìm nhau
cái hôn rơi
đánh thức mặt trời
nắng dại
bài thơ này tôi không viết cho em
vì em
vì em
và vì quá nhiều người biết nói…
nhưng tôi vẫn viết để rồi thầm vào tai em: nó không dành cho em
và em
ngửa bàn tay
xin nắng
xin mưa
xin gió
em
một khoanh vườn nhỏ
cỏ mồ côi
mọc đầy
3/2011
Gửi ý kiến của bạn