không hiểu sao lại có sáng hôm nay:
mưa bay, gió đầy, và em buồn đến vậy!
ước ngủ mãi trong giấc mơ không bao giờ thức dậy,
khi đốt hết lòng mà vẫn thấy lửa trong tim mình không gày nổi một hơi ấm cho anh.
làm cách nào để không có sáng hôm nay:
niềm vui của em, ước mơ của em (trong ý nghĩ) không thuộc về người khác
hạnh phúc của chúng ta không bao giờ thất lạc
bàn tay này, qua nỗi buồn đầy, cũng chỉ nắm tay anh.
em thức dậy trong chớm lạnh một sáng thu
cảm giác lạ trên chiếc giường cũng lạ
(chưa có chiếc giường nào chúng ta đã nằm là của riêng-mình, anh ạ!)
trong đời sống này, điều gì là (riêng) thật của chúng ta?!
em lại bước trong cuộc đời cùng những thứ đã đi qua.
làm thế nào để không còn những sáng buồn như vậy?!
saigon, tháng 10,
Gửi ý kiến của bạn