Ta treo nỗi buồn già
Trên cành cây cổ thụ
Em, loài chim di trú
Hót chi lời ăn năn
Ta treo nỗi buồn già
Từ bao năm im lặng
Em, mộng trường vắng xa
Có hôm về ngẩn ngơ
Ta treo nỗi buồn già
Lửng lơ như trái đất
Em, địa đàng có thật
Sao trời đất bơ vơ
Ta treo nỗi buồn già
Đong đưa ngày đã hết
Một sớm mai cây chết
Để lời trên nhánh khô…?
Cõi thơ,
Thơ cải táng
đem chôn ngoài biển cả
Để muôn đời
xanh, dưới đáy đại đương
Lỡ mai sau
đất trời kia khắc nghiệt
Thơ vẫn dạt dào
trên bờ bãi quê hương…
Xuyên Trà.
Gửi ý kiến của bạn