Buổi sáng
Quán cà phê lề đường
Cô gái không tô môi
Lời chào nhạt thếch…
Xanh xám những hình hài
Blue Picasso
Chuyện cũ mèm lặp lại:
Ngày nào mới gặp đây
Bỗng nhiên xa lơ xa lắc…
Mặt trời đầy chặt buổi trưa
Mái tóc thưa sói nắng
Mặt phố rừng rực cơn sốt nóng
Gió lạ lây lan dịch bất kỳ…
Buổi chiều lội giữa màn mưa
Những bóng nước lênh đênh rồi vỡ
Dòng kênh đen lềnh bềnh hoa cánh rã
Áo ai đó ố loang ngực nhỏ
Rộn ràng nhịp loạn trái tim yêu
Người ấy đã đi vào biển sóng
Một bàn tay vẫy gọi
Cuối cùng cho cuộc tiễn hoàng hôn…
Trong đêm phố, một Hamlet áo rách đi hoang
Những Orphelia xả mái tóc dài rã rượi
- “To be or not to be!”
Vết chém dọc dài thế kỷ
Tình tự khúc chất chứa ngổn ngang
Nỗi niềm tàn canh còn tức tưởi
Hận thù lưu niên không hóa giải
Câu hỏi nghìn năm mãi lang thang…
Một ngày qua một ngày
Vết nhăn hằn trên trán
Gánh nặng oằn trên vai
Người đau ngay trước mặt
Người khổ đứng sau lưng
Đồng đều phần bất hạnh
Không có gì sớt chia…
Ta đi qua thời gian
Lẳng lặng không quen biết…
Sài Gòn 1976 – Phan Vũ