Sực nhớ ngày sanh của con rồng đất
Chín tháng Năm vừa giáp mệnh Nhâm Thìn
Tự trào ta sáu mươi năm phơ phất
Phất phơ đời mô Phật cũng còn…hên
Hên vì rồng không bay nên chẳng lộn
Ấy tuy nhiên cuống rốn ngấm âm trời
Đất ngấm huyết nhớ trời kia lạc giọng
Nhịp chia lìa bóng cũ cũng chìm trôi
Hên vì đời mồ côi ta mồ cút
Ấy tuy nhiên chết hụt biết bao lần
Hồn niên thiếu nghe rần ngân gió trút
Mây trên đầu bông bụt đỏ trên sân
Hên vì nắng tung ngần âm sắc lạ
Ấy tuy nhiên cây níu lá xanh ngời
Hồn cổ lục chiêm bao phơi buốt quá
Tự nhủ lòng vâng dạ đảo điên chơi
Hên vì đất ngấm bao đời tuyệt tận
Ấy tuy nhiên điền dã vẫn vang lừng:
Các em trắng các em hường mấy bận
Khúc huê tình ngân ngấn lệ rưng rưng
Hên vì bóng huyền lâm từng đã gặp
Ấy tuy nhiên ai té sấp bên cầu
Câu thệ nguyện từ lâu reo réo rắt
Huyết âm rền cho cát bụi thương nhau
Hên vì gió vô cầu bay quá rợp
Ấy tuy nhiên ma lớp lớp thâm tình
Ma-ta nhớ ma-người sau với trước
Xa với gần xuôi với ngược mần thinh
Hên vì lộc điêu linh ta đã giữ
Ấy tuy nhiên ý đã bỏ quên lời
Thơ trở giấc nằm chơi bên cổ tự
Quên luôn đời quên trú xứ đâu nơi
Chào ta nhé đầu xanh ơi đã bạc
Vẫn hồn nhiên nghe núi hát sông đàn
Cho sống chết hân hoan đẹp tan nát
Rồi tan tành trong chớp tắt dung nhan…
Bis! Bis! Bis!!!
Chào ta nhé một lần thôi cũng quá
Ấy tuy nhiên các em đã xa rồi
Tình chưa ngấm hết một đời chưa thỏa
Thơ khôn cùng rung huyết tạ mù khơi
Chào ta nhé nắng chiều rơi kín ngõ
Ấy tuy nhiên còn lá cỏ Chiên Đàn
Hoàng hôn gọi hôn hoàng man mác nhớ
Giấc lam điền sầu nín gió phân vân
Chào ta nhé khóe môi trầm mắt sáng
Ấy tuy nhiên năm với tháng muôn trùng
Trăng mười bốn mười lăm sáu bảy tám
Chín mười mươi trăm ức vạn sầu chung
Chào ta nhé tuyệt cùng âm bích huyết
Ấy tuy nhiên làm sao biết niềm trời
Niềm thơ dại vẫn ca xang thống thiết
Vẫn tưng bừng náo nhiệt dậy muôn nơi
Chào ta nhé nghiêng vai mời ngất tạnh
Ấy tuy nhiên quang với gánh hao gầy
Niềm thương tưởng đã trưng bày khía cạnh
Xương trắng rền máu đỏ lạnh òa bay
Chào ta nhé một kiếp này lầm lũi
Ấy tuy nhiên xin kiếp nữa làm người
Người với ngợm với ma ngồi đắm đuối
Niệm vô thường sao niệm vẫn khôn nguôi
Chào ta nhé khẻ thôi rồi cất tiếng
Ấy tuy nhiên mộng huyễn đã vang lừng
Âm đã vút trên tầng không én liêng
Lá đầu cây sông cuối bến sương rung
Chào ta nhé điệp trùng ta kẻ lạ
Ấy tuy nhiên ta đã tỏ ta rồi
Thì cũng chẳng đặng đừng chi nữa cả
Lá hừng đông sông chuyển dạ thế thôi
Cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ (*)
Kẻ hậu sanh ngoảnh mặt lại khôn đành
Sáu mươi nhịp cầm canh âm trắng đỏ
Chữ xếp hàng thơ dựng mộ hòa thanh…
Bis! Bis! Bis!!!
Calif. May,09.2012
(Kỷ niệm sinh nhật lần thứ Sáu Mươi)
(*) Thơ Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều.