Gặp người xưa, vết thương chưa...
Nguyễn Quốc Thái
Đôi mắt buồn nhìn tôi đăm đăm
Còn thương không mà ngẩn ngơ quyến luyến
Xa rồi H. ơi ngày xưa thân mến
Thuở chúng mình còn chưa tới đôi mươi .
Có cần chi lời đưa đẩy xa xôi
Ngó bâng quơ hoặc mĩm cười lặng lẽ
Rứa mà thương, rứa mà yêu, như thể ...
Áo trắng em bay dịu nắng con đường .
Mấy độ phượng hồng giăng mắc tơ vương
Em về qua cho lũ ve lên tiếng
Xanh mát cả vòm trời Đồng Khánh
Tôi lênh đênh trên sóng mắt dịu dàng .
Rứa mà răng tình mình không bền
Khi một ngày em lặng thinh quay gót
Có hạt bụi nào rơi vào trong mắt
Một nỗi buồn rụng xuống vô duyên .
Lũ sầu đông bây giờ tím đến mông mênh
Đôi mắt đó vẫn buồn trong nắng vàng rực rỡ
Ta chia tay rũ lòng như xưa cũ
Mà H. ơi chiều đã ngang đầu !
NGỰA NHÃ NHẶN