Thế sự thời này chán lắm thay,
Chạy theo danh vọng với tiền tài,
Bỏ quên ánh chiều dần rơi xuống,
Màn đêm bao phủ cả đất trời.
Phồn hoa trần thế đang thay đổi,
Xưa nay lạc mất một tình người.
Dường như con người đều hờ hững,
Dù biết được đâu là nguồn sống,
Là điểm khởi đầu của khổ đau.
Nhưng sao lòng người lại vô cảm,
Trước những gì mình đã gây nên.
Biết bao số phận đang đau khổ,
Khắp nơi kêu gào đòi quyền sống,
Vậy mà vẫn cứ mãi thờ ơ,
Sống theo lợi ích bản thân mình.
Rồi một ngày dòng sông kia thịnh nộ,
Nhấn chìm tất cả thế gian này,
Hỏi còn gì nữa với thời gian,
Mà sao con người không thay đổi,
Để sống hoà bình với thế gian.
Anh là gì trong thế giới của em
Khoảng lặng của thời gian
Chẳng làm nên nỗi nhớ
Suy nghĩ trong em
Từng phím đàn ngắt quãng
Hình ảnh về quá khứ
Không làm nên kỉ niệm
Anh là gì trong kí ức của em
Hạt bụi hay chỉ là cơn gió
Mang em đi
Vào những hão huyền và ảo tưởng
Trong trí nhớ của anh
Anh là gì trong thực tại của em
Ánh mắt và trái tim
Vô cảm và lặng lẽ
Chìm sâu vào nỗi nhớ
Chỉ mình anh...
Anh là gì nơi cuối con đường ấy
Ảo ảnh và hư vô
Làm nên những mộng ước
Một thực tại cô liêu.