Mỗi ngày cứ ngỡ rằng quên.Ai ngờ cái nhớ càng thêm nặng tình.
Nhớ gì đâu, chỉ dáng hình.Về trong hư ảo một mình ngồi đây.
Soi gương chợt thấy hao gầy.cái nhan sắc ấy buồn thay đổi nhiều.
Vì ai tôi đã nghiêng xiêu.Theo từng mưa nắng hắt hiu với đời.
Đời đi, tôi cũng rã rời.Người đi tôi cũng nghẹn lời trối trăn.
Ồ, vũ trụ có biết chăng.Tôi buồn nnhư suối còn giăng nguyệt tàn.
Chiều nay chim sáo sang ngang.Ừ thôi thây kệ ngó ngàng làm chi.
Ai vui tôi chẳng thấy gì.Thế mà lòng cứ du di chút tình.Bởi vậy khi
nắng lung linh.Giết tôi từng bữa soi tình hôm nay..Thôi rồi chợt tỉnh,
chợt say.Có gì cứ mãi níu tay áo người.
Đi đi tôi sẽ mỉm cười.Nhìn con trăng ngã xuống đời...".đó ơi."....
NgôVânQuy
Gửi ý kiến của bạn