CÕI EM VÔ LƯỢNG
Vác thập tự mang bóng hình dạo nọ
Leo núi cao tìm kiếm cuộc tình xưa
Nghe chất chứa nỗi u sầu rã mục
Đời trăm năm sao nghe lạnh từng mùa
Nước mắt chảy có hao mòn thân thể
Mây ngàn năm mây vẫn tụ trên trời
Em mấy nỗi trôi về đâu em hỡi
Ta tìm hoài hình bóng tháng ngày qua
Cõi em xưa bát ngát cõi lòng ta
Cõi em xưa có tiếng chim chiền chiện
Có mây trời dăng mắc một lời ca
Tình yêu ơi bay sa đà mất dấu
Em vô lượng mà lòng ta chẳng thấu
Địa ngục nào dẫn lối tới âm u
Thơ thánh thiện ta làm hoài không nỗi
Mà thơ ngây em nào biết, cho dù...
Thơ thất tình ta làm bài thứ nhất
Quay cuồng trong hơ hãi chập chùng
Hình dáng lạ động lòng cao chất ngất
Em bước qua đời sương khói tỏa mê cung.
Lệ Ứa
Em đừng khóc vì ta mà thêm mệt
Ta an nhiên khổ hạnh tự lâu rồi
Em lệ chảy ngàn năm ta chẳng thấu
Đời nhân gian bao nỗi đắng cay thôi
Nước mắt ấy có một thời lầm lỡ
Đạn bom xưa cày xước vết thương ta
Trong giấc ngủ ta mộng du hoài hủy
Đời tan trong ngày “cải tạo” buồn thiu
Bây giờ bao năm lướt qua như gió
Thời gian trôi ào ạt quanh ta
Chợt ngó lại bến Tầm Dương xa ngái
Mà ta thì bạc tóc sợi mưa mau
Em có khóc cho một thời con gái
Cũng thứ tha cho thế hệ khôn cùng
Cũng như thể cuộc tồn sinh trơ trụi
Ơi em hãy trào một giọt lệ ngoan
Xin hãy quên ngày qua, ngày rất vội
Có còn gì trong đời sống ta đâu?
Thánh Thiện
Chắc em còn ngại hương con gái
Bay tỏa mù sương yểu điệu cười
Bát ngát quanh em toàn nắng lạ
Che đầu đâu có nụ son môi
Hương con gái bay qua từng ngõ nhỏ
Áo mơ phai em giữ biết bao giờ
Em thục nữ ngó xuống mình thánh thiện
Anh nhìn quanh em trắng một mùa xuân
Anh tìm em qua nụ ngát hương sen
Chùa tịnh tâm cho em làm Thích nữ
Em đâu biết cõi trần ai tục lụy
Anh dầm mình nghe nặng những hoàng hôn
Phía sau em bóng anh dài đỗ xuống
Cuộc trần ai vẫy gọi chút từ tâm
Em cúi mình từ trên cao ngơ ngác
Một phần đời quanh quẩn những mầm xanh
Em thánh thiện - anh quay tròn cái bóng
Chạy lòng vòng mong được ngát hương sen
Mà trần ai đã làm anh chóng mặt
Anh gục đầu - xin làm dấu ăn năn
Trần Yên Hòa