Đồng Tiền.
Trời sinh chi em cái lúm đồng tiền
Trên khuôn mặt trái xoan đầy lãng mạn
Để đời anh khi không mà hạn hán
Mơ tình đầy , cứ thấp thỏm không yên….
Lúm đồng tiền đã xinh lại có duyên
Cứ mỗi đêm theo anh vào giấc ngủ
Anh cũng mong mình mãi là thường trú
Nơi trái tim hồi hồi của lòng em !
Anh tự nguyện làm mã phu cho em
Dong đời đi dẫu cùng trời cuối đất
Gian nan mấy mà tinh yêu có thật
Cũng cam lòng , dù bão tố kề bên …
Dù đá nát, vàng phai, sông khô, hồ cạn
Trăng huyết, biển phai và mặc kệ nhân tình
Thấy cái lùm đồng của em là được
Sống một ngày cũng đủ nghĩa trăm năm !
Về với anh, về với anh đi em
Dù đói dù no hai ta là một
Con mắt, nụ cười khác chi báu vật
Anh giữ gìn mãi mãi ở trong tim…
SàiGòn anh ! Đầy kẻ lạ, người quen
Lui cui mãi, tìm không ra hạnh phúc
Chỉ có em, chỉ có em mới thực
Là bà hoàng lộng lẫy của lòng anh !
CHO MỘT LOÀI HOA THẠCH THẢO
Kiếp nào…cũng yêu nhau
Đâu cần hỏi vì đâu
Với anh, em cần thiết
Với em, anh bền lâu…
Một ngày không thấy nhau
Nhớ nhung quay quắt lạ
Em loài hoa thạch thảo
hương ngát trời chiêm bao…
Yêu hơn yêu lần đầu
Say hơn say tình cuối
Lúm đồng tiền em trao
Anh hôn mà bối rối…
Chừ ta không cần nói
Dắt nhau vào trăm năm
Hãy về đi em hỡi
Đêm nào cũng mùa xuân…
KHI TRỞ VỀ TRƯỜNG CŨ,
Khi trở về-ngẩn ngơ bên trường cũ
Phượng đỏ rưng rưng nỗi nhớ tình đầu
Trời vẫn xanh trong mắt Huế-ca-dao
SAo chiều tím trong tôi màu kỷ niệm ?
Khi trở về-Huế vẫn còn nắng lụa
Ai mơ ai theo mấy nhịp Trường Tiền?
Sao tôi đứng một mình tôi lớ ngớ
Mùa hạ buồn khi ngái ngút tình em...
Khi trở về-bên hàng cây Long Não
Tôi vin cành xao xuyến đến đăm đăm
Mộng ngày xưa ký thác với dòng sông
Nay soi bóng ấu thơ nào hụt hẫng ?
Khi trở về - Còn trong tôi hòai cảm
Bạn bè nay phiêu bạt bốn phương trời
Phượng vẫn nở sao lòng sầu vô hạn
Hỏi ai người chia thương nhớ cùng tôi?
Khi trở về-biết là không còn nữa
Bóng thầy xưa như mây trắng qua đời
Ngôi trường cũ âm thầm như dấu lặng
Ngày mai rồi tôi biền biệt người ơi!
Bắt,
Em bắt anh nhớ suốt đời
Muốn quên chẳng được, muốn rời chẳng xong
Đôi môi mọng…đến khát lòng
Mắt sao sa xuống vực hồng trần anh !
Em bắt anh nhớ…thì thầm
Ghé môi hôn ấy một lần,khó quên…
Xuôi về cuối cuộc ngoài đêm
Hai con rắn lạ trườn lên bụi hồng !
Em bắt anh nhớ cháy lòng
Cõi mô hoan lạc, bềnh bồng cõi ni ?
Thắp vầng trăng giữa tàn khuya
Để anh cõng bạn tình đi ngời ngời.
Trần Dzạ Lữ
Gửi ý kiến của bạn