sài gòn nóng phát điên
em ơi gõ cửa cho mình còn thấy mát
bốn mùa chỉ vang vang câu hát
đêm với ngày mờ nhạt dấu chia. phân
sài gòn nóng phát điên
con chim kia sao hót mãi trong lồng?
vở kịch đời diễn hoài không dứt
nghiêng trong lòng một đóa phù dung
sài gòn nóng phát điên
chiếc xe ôm. con giốc ngập ưu phiền
tôi đánh đố tôi. hâm hấp sốt
chuông nhà thờ còn chút thân quen?
sài gòn nóng như điên
bóng mát Huyền Trân chẳng thể nào quên
bốn bốn năm hay bốn năm xa cách
em vẫn như là một cánh chim
sài gòn nóng như điên
cô bé mười lăm khoe áo mỏng
người người mặt nạ không buồn ngắm
tôi về trầm tích một cơn say.
Đặng Phú Phong.
Gửi ý kiến của bạn