Đã lâu rồi!
Nhợt nhạt niềm vui nỗi buồn
Câu thơ tật nguyền trong tưởng tượng
Những cơm áo mưu sinh nằm giãy giụa trên trang giấy nhàu nát
Hơi thuốc tàn rồi mà khuya chưa vơi…
Đã lâu rồi!
Bỏ quên tiếng chim ngọt sau hè
Lảnh lót chỉ còn trong tiềm thức
Hoa mận rụng sau một đêm
Trắng giấc mơ ngày cũ
Ta về lại ngôi nhà quê và mảnh vườn thừa tự
Mọc lên rồi đó…
Những rêu xanh thời gian
Chỉ một mình con chó ngày xưa
Sủa già đêm trầm tích
trăng tan…
Đã lâu rồi!
Những con chữ đi hoang
Chưa một lần tìm thấy đường về
Ngã tư đường mênh mông
Hoài bão bụi đời vần thơ muốn viết…
Ta con chuột cạy cửa trốn mình đâu đó trong đống tro tàn chái bếp
Ta hòn than âm ỉ không giấu nổi mình ngọn lửa đam mê
Ta lam khói chiều len lén không làm nổi một cơn mưa
Ba mươi năm tròn một giấc mơ trưa
Say như lời ru của mẹ!
20.5.2014
ĐTĐ
Gửi ý kiến của bạn