Qua đêm nay thôi yêu thương sẽ xanh mộ
Sóng gió cuồng phong sẽ trốn đến mây ngàn
Cội rễ sân si không ồn ào vươn ruỗi
Thế cuộc sụt trồi vẫn sói ngạo tru trăng
Niềm kiêu bạc trơ trọi trên đại lộ nhân gian
Đêm ghim mắt soi gương đời bi thống
Những tạp ảnh vờn nhau bên hiên đời lồng lộng
Cứ giỡn đùa rồi rũ rượi tả tơi…
Chữ nghĩa ngả nghiêng chết yểu giữa tay người
Ném dối gian vào muôn vạn lời chua chát
Kiếp nhân sinh mệt soài cơn ráo riết
Tựa hồ như ngúng nguẩy khói phù vân
Lọc lừa nhau cho bớt nỗi nhọc nhằn?
Ai vin nét phù trầm reo mây trắng
Ai chì chiết nỗi đời đau chết lặng
Ngước mắt nhìn xô xào xạc gió mưa
Nhập nhoạng trời chiều rệu rã cơn mê
Ru yên ngủ qua mùa đông miên viễn
Úp mặt vào đêm thầm thì lời ý nguyện
Nghe đất trời rủ rỉ khúc hoan ca
Anh và kỷ niệm đã trôi xa
Không đủ gót lãng du hồng vương níu
Em cuộn thốc sóng lòng hơ hoảng tối
Khói vươn mây xõa xượi những tang buồn
Chiều tan hoang em ngơẩn lặng im
Ngồi chơ vơ chôn chân mình như núi
Nhìn dòng người bon chen trong rất vội
Tiếng lòng run bận bật cuối con đường.