Về tìm cái bóng vừa rơi khỏi mình
Về mà nghe tiếng nỗi buồn
Hót thay cho lũ chim muông bên rừng
Về ngủ trên mắt người dưng
Để nuôi nấng giấc mộng lưng lửng trời
Về hỗn mang giữa chợ người
Mình tìm cái bóng vừa rơi khỏi mình
Xe mùa
Chuyến xe mùa.
Hè khăn gói.
Nắng nằm im.
Buồn vô tội.
Mãi dõi theo đôi mắt mộng
không hay tôi đi xa tôi.
Triệu mặt người.
Con đường trống.
Gió trong lồng ngực không mời.
Chuyến xe mùa.
Hè khăn gói.
Nắng nằm im.
Buồn vô tội...
Lá không tên
Rất lạ! Tôi thấy tôi bay
Qua rừng thế kỷ, qua bầy sát-na
Những-em bay những-rất-xa
Những cơn mơ đậu trên tà áo mây
Những mi mắt, những ngón gầy
Những-gần và những-chia-tay nhãn tiền
Tôi là chiếc lá không tên
Một chiều em thả vào quên lãng này
Thấy tôi chìm giữa đầm ngực hoa sen
Giọt sương muốn thấy mình
Nó tìm đến đóa hoa trời cao nhất
Chờ đợi một cơn rơi
Ngọn nến muốn thấy mình
Nó gọi mời ngọn lửa những nụ hôn
Cuộc sáng huy hoàng và vĩnh cửu
Và tôi.
Cái hôm tôi muốn thấy mình
Tôi bơi về dĩ vãng
Tôi soi tôi vào em
Thấy tôi chìm giữa đầm ngực hoa sen...
Nguyễn Đăng Khoa