Những nụ cười hở như vết
thương
Đã rất lâu anh không gặp mình
Em tặng anh đôi mắt để soi
gương
Anh trông thấy những biển hồ
thăm thẳm
Những nụ cười hở như vết
thương
Biết anh ít chuyện trò với im
lặng
Em tặng anh con phố vắng người
qua
Để anh đến ngồi bệt trong
nhân loại
Âu yếm nhìn cuộc nở của bông
hoa
Biết rằng anh đã quên bờ dốc
thẳm
Em tặng anh nỗi nhớ núi đồi
Để anh trông lại cheo leo muôn
thuở
Khi vị thần tình ái thoái ngôi
Bàn tay của chiều
Không em, về giữa phố này
Bàn tay anh nắm bàn tay của
chiều.
Chuyến đi
Anh rời bỏ thị thành vào hôm
ấy.
Hôm anh trông thấy tình bạn bị
đồng tiền treo cổ làm gương
Hôm anh trông thấy nụ cười cởi
bỏ hồn nhiên, khoác áo choàng diêm dúa, dự dạ
tiệc Đời.
Hôm anh gọi mình bằng những cái
tên rất lạ, hôm anh thường ngồi ở rất xa anh.
Anh rời bỏ thị thành vào hôm
ấy
Anh muốn về sông, học trôi vô
định.
Anh muốn về trời, học nở bình
minh.
Anh muốn về nghe em hát một
mình.
Ngồi dưới mùi hương
Để lại thị thành
Cơn buồn nóng hổi
Khi tàu mặt trời
Rẽ tìm bến mới
Để lại áo màu
Cơn đau chưa cởi
Để lại lặng im
Một vài tiếng nói
Bàn chân mòn phố
Mắt bay qua sương
Tìm bờ vai nhỏ
Ngồi dưới mùi hương
Những câu chuyện của đôi mắt
Anh nghe đôi mắt kể rằng, nó
rất thích nhìn vạn vật vào tinh mơ.
Ở đó, những lòng đường nhớp
nhúa buổi đêm được thanh tẩy. Không còn kim
tiêm, vỏ chai bia vỡ, máu của
những động vật vô danh. Mắt anh nói rằng giá mà
mỗi ngày chỉ có những sáng
nay, giá mà mỗi ngày đừng có những đêm qua
Ở đó, kẻ tà ác cũng ngủ
nướng như trẻ sơ sinh, những dã tâm cơ hồ bị sự
ngây ngô
quyến rũ. Dã tâm tự vấn rằng
nó có biết yêu không?
Anh nghe đôi mắt kể rằng nó đã
thấy lòng nhân ái đang đứng trên từng sợi bình
minh, nhỏ nhẹ những lời kinh
minh triết. Dưới trần gian, không phải ai cũng lắng
nghe. Nhưng tất thảy đều ấm
áp.
Đôi mắt nói với anh rằng hãy
chờ nghe thêm một câu chuyện nữa, về em. Anh ngắt
lời đôi mắt, anh hẹn một dịp
ngàn sau.
Bởi lúc này, anh muốn nghe im
lặng hát về em, hơn bao giờ hết.