Sáng nay xưởng thêm người mới. Cũng con Rồng cháu Tiên như mình. Thằng Georg da đen nhảy tưng tưng: " Ein schönes Maedchen" (1). Gò má đen, mắt lồi, môi dày, hàm răng trắng đến phát ngại cúi sát mình
Nhà thơ Hữu Loan đã vĩnh biệt cõi trần, hào khí của nhà thơ cũng như bài thơ Màu Tím Hoa Sim vẫn đẹp mãi trong tâm tưởng mọi người ngưỡng mộ. Năm 2002 tôi viết bài Hữu Loan, Mối Tình Thiên Thu, khi nghe tin nhà thơ qua đời, tưởng nhớ hình ảnh người quá cố khả kính, không gì xác đáng bằng trích lại những dòng tâm sự của ông để bổ túc thêm tài liệu trong văn học.
Vào lúc 19g00 tối nay 18.3.2010, nhà thơ Hữu Loan, tác giả của bài thơ "Màu tím hoa sim" đã vĩnh viễn từ giã cõi đời khi chuẩn bị bước sang tuổi 95 (12.4.1916 – 18.3.2010). Trong lúc chờ đợi con cái về đông đủ, bà Nhu, vợ ông và 4 người con ở quê đã khâm liệm đặt ông vào quan tài yên nghỉ vào lúc 23g cùng ngày. (Nguồn: Web sgtt.com.vn.)
Nguyên Minh tên thật là Nguyễn Chí Minh, sinh năm 1941 tại Phan Rang (Ninh Thuận). Thành viên Nhóm Ý Thức. Nguyên Tổng thư ký Tạp chí Ý Thức và Giám đốc NXB. cùng tên. Tác phẩm đã in: “Đám Tang Đa Đa”, “Tưởng Chừng Đã Quên”, “Ngôi Nhà Số 11”. Hiện sống ở trong nước.
Trước một ly expresso bốc khói đặc sệt rất Paris trong quán cafe ở quảng trường Bastille, nơi khởi đầu cuộc cách mạng dựng nên nền Cộng Hoà Pháp 1789, Du Tử Lê kể rằng chính mắt anh đã thấy một người chỉ đường y như anh chàng trong truyện Người Chỉ Đường Ở Lyon. Tôi không hỏi anh gặp anh chàng ấy ở đâu. Mà cũng chẳng quan trọng gì - ở đâu ta mà ta chẳng gặp được một anh chàng thích chỉ đường cho ai đó, hoặc cho cả nhân loại, như anh chàng Jean Pierre nọ. Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy cho tôi hiểu thêm (ngoài câu chuyện) một điều: chẳng có gì qua đi trong cuộc đời mà không để lại cho ta một suy nghĩ nào đó, nếu như ta chịu khó nhìn kỹ vào nó. Đối với người cầm bút, nó có thể là sự gợi ý cho một truyện ngắn, truyện dài, hoặc, thậm chí, một tiểu thuyết. VT
Xe dừng ở thị trấn. Nắng rất rát. Người lái xe mở cửa cabin, xòe tay như làm xiếc: Hết tiền rồi quý ông! Tôi biết làm gì với cái thị trấn lạ huơ này nhỉ. Thò tay lấy cái balo nhàu nhĩ, lí nhí một lời cảm ơn, tôi quày quả đi. Nhưng người lái xe ngoắc lại. Lão đưa cho tôi cái khăn rằn, cũng lấm lem bụi đất, lầm bầm, như đã lầm bầm suốt chuyến: Giữ mà lấy hên
Còn bây giờ, sau khi đã viết ngần này trang sách, tôi rất biết ơn “tấm vé” của người biên tập; “Tấm vé” đã mang tôi về miền quê thơ ấu của tôi, cho dù cuộc hành trình không thể nào đi hết vô vàn những con đường quá khứ với “tấm vé” màu xanh của hiện tại.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.
cổng bồ đề luôn rộng mở
người đi đâu sao không trở về
không gian buồn hiu hắt trái tim này